Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1284: Hắn Là Người Mạnh Nhất Trên Thế Giới Này



Không có dư thừa đồ ăn, bí dược chữa thương lại cực độ khan hiếm, chỉ có lập tức đi thành Huyền Vũ mới có thể giải quyết hai vấn đề này.

- Trông cậy vào ngươi!

Bối Vi Nhân nói với giọng điệu thành khẩn.

- Ta biết rồi.

Bối Nhĩ Liên nặng nề gật đầu một cái.

- Ta đi liên lạc Mục Lương.

Cô xoay người rời đi, muốn dùng Trùng Cộng Hưởng liên lạc thành Huyền Vũ để thông báo tình huống thành Bắc Hải, hi vọng có thể nhận được viện trợ.

………..

Trong hầm trú ẩn dưới mặt đất, Nội thành, thành Huyền Vũ.

Mễ Nặc và Mễ Á ở cùng một chỗ và đang trấn an bọn nhỏ trong Viện Mồ Côi.

Hầm trú ẩn rất lớn, nhưng lúc này lại dựng đầy lều da thú đủ mọi kích cỡ, tất cả đều là nơi ở tạm thời do dân chúng xây dựng.

Ở giữa hầm trú ẩn có hai chiếc lều da thú khá lớn, toàn bộ bọn trẻ của Viện Mồ Côi đều tụ tập ở nơi đó.

Trong lều, Mễ Á đang phân phát khoai lang khô cho các đứa trẻ, đây là bữa tối hôm nay.

- Cám ơn chị Mễ Á...

Một bé gái chảy nước mũi tiếp nhận khoai lang khô.

Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô gái tai mèo, tò mò hỏi:

- Chị Mễ Á, khi nào thì chúng ta có thể ra ngoài vậy?

- Còn phải đợi thêm mấy ngày nữa, bây giờ bên ngoài không quá an toàn.

Mễ Á nhẹ nhàng đáp.

- Nếu chúng ta ở đây thì sẽ được an toàn sao?

Bé gái với khuôn mặt mũm mĩm khẩn trương hỏi.

- Đương nhiên rồi, đây là chỗ tránh nạn do chính thành chủ đại nhân xây dựng, Hư Quỷ sẽ không thể tiến vào được.

Mễ Á giơ tay xoa đầu bé gái, nhỏ giọng trấn an cô bé.

Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu lam xinh đẹp rồi nghiêng đầu nhìn về phía cô gái tai mèo, cô rất ít khi nhìn thấy chị gái có vẻ mặt dịu dàng như vậy.

Một đứa bé khác nhấc tay tò mò hỏi:

- Chị Mễ Á, có phải thành chủ đại nhân cũng đang ở đây cùng với chúng ta không?

Mễ Á sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía em gái.

- Thành chủ đại nhân không có ở đây, ngài ấy đang đi ngăn cản Hư Quỷ rồi.

Mễ Nặc hồn nhiên đáp.

- Vậy thành chủ đại nhân sẽ gặp nguy hiểm sao?

Bé gái khẩn trương hỏi.

- Ta muốn đi giúp thành chủ đại nhân, không thể để cho Hư Quỷ tổn thương ngài ấy!!

- Thành chủ đại nhân là người tốt, ta cũng muốn đi bảo hộ ngài ấy!

Bọn trẻ sốt ruột kêu la, nhao nhao giơ tay lên cao tỏ thái độ.

- Các ngươi yên tâm đi, thành chủ đại nhân sẽ không có nguy hiểm nào đâu.

Mễ Nặc lắc đầu, đôi tai thỏ lông nhung hất từ ​​bên này sang bên kia.

Cô nghiêm mặt rồi nói với giọng điệu dõng dạc và chân thành:

- Thành chủ đại nhân rất lợi hại, không có Hư Quỷ nào là đối thủ của ngài ấy cả!

- Có thật không?

Bọn nhỏ ngây thơ mở to hai mắt.

- Đương nhiên rồi, thành chủ đại nhân là người mạnh nhất trên thế giới này nha!

Mễ Nặc vô cùng hào phóng mà khen ngợi Mục Lương, đồng thời cũng là để trấn an cảm xúc của bọn nhỏ.

- Vậy là ta an tâm rồi...

Bé gái chảy nước mũi giơ tay vuốt ngực rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi, hành động và lời nói tựa như ông cụ non.

Đáy mắt của Mễ Á mang theo ý cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy em gái trấn an một đứa trẻ, cảm thấy rất mới lạ.

Bọn nhỏ đều nhận được khoai lang khô rồi vùi đầu ăn ngấu nghiến.

- Mọi người ăn xong rồi nhớ phải tập viết chữ đấy.

Mễ Á nhẹ nhàng nói.

Cô sợ bọn nhỏ nhàm chán cho nên mang theo bút chì và giấy đến hầm trú ẩn, nhàn rỗi không chuyện gì làm thì có thể học biết chữ và tập viết.

- Vâng ạ!

Bọn nhỏ ngoan ngoãn đồng thanh đáp lại.

Hai tay của Mễ Nặc ôm đầu gối, đôi mắt màu lam thất thần nhìn ra xa, không biết bây giờ Mục Lương đang làm gì?

- Nhớ Mục Lương à?

Mễ Á quay đầu thấp giọng hỏi.

Gương mặt xinh xắn của Mễ Nặc ửng đỏ, ánh mắt né tránh, dối lòng nói:

- Làm gì có.....?

Khóe môi của Mễ Á hơi cong lên, vươn ngón tay chọc chọc khuôn mặt của em gái:

- Thật sự không có sao?

Mễ Nặc bĩu môi, nhỏ giọng chống chế:

- Ta, ta chỉ là lo lắng cho hắn thôi.

Mễ Á hơi nhướng mày, buồn cười nói:

- Ngươi mới vừa khen hắn là người mạnh nhất trên thế giới, thế mà bây giờ lại bắt đầu lo lắng rồi?

- Đúng vậy, hắn là người mạnh nhất trên thế giới, nhưng lỡ như xảy ra chuyện vạn nhất, Hư Quỷ lại đông như vậy.....

Đôi môi hồng của Mễ Nặc mấp máy, vội vã nuốt xuống nửa câu điềm xấu phía sau.

- Ngươi nói cũng có lý...

Mễ Á chậm rãi gật đầu, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.

Sột soạt sột soạt ~~~

Cô còn muốn nói điều gì nữa thì màn cửa lều đã bị xốc lên, Lỵ Lỵ với mái tóc màu xanh sẫm đi vào trong.

- Mễ Á, đưa cho ta một chút giấy đi.

Lỵ Lỵ thanh thúy nói.

Cô phụ trách chiếu cố mấy đứa nhỏ ở căn lều bên cạnh.

- Ngươi muốn cho bọn nhỏ tập viết chữ à?

Mễ Á vừa nói vừa lấy ra một xấp giấy ố vàng rồi đưa cho Lỵ Lỵ.

- Đúng vậy, nếu không rảnh rỗi lại suy nghĩ miên man rồi khóc lóc, ta cảm thấy nên tìm một ít chuyện cho bọn nhỏ làm để giết thời gian.

Lỵ Lỵ gật đầu đáp.

Bọn nhỏ có chuyện làm thì mới có thể phân tán lực chú ý, sẽ không nghĩ đến chuyện thủy triều Hư Quỷ nữa.

Vâng.

Mễ Á gật đầu.

Lỵ Lỵ xoay người rời đi, nhưng vừa đi được vài bước thì cô chợt khựng lại, có vẻ như là vừa nhớ tới cái gì đó.

Cô quay đầu nhìn về phía cô gái tai thỏ, thanh thúy nói:

- Đúng rồi, Mễ Nặc, ta mới vừa nghe bên ngoài nói, hình như là có người đang tìm ngươi đấy.

- Tìm ta sao?

Mễ Nặc sửng sốt một chút, ai sẽ tìm đến mình chứ?

- Đúng rồi, ngươi có thể ra ngoài xem một chút.

Lỵ Lỵ bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

- Chị, ta đi ra ngoài một chút.

Trong lòng Mễ Nặc hơi nghi ngờ, đứng dậy rời đi.

Mễ Á còn phải trông chừng bọn nhỏ, nhất thời đi không được, dặn dò:

- Ngươi nhớ phải chú ý an toàn, có việc gì thì gọi ta.

- Vâng.

Mễ Nặc ngoan ngoãn lên tiếng, vén rèm lên rồi bước ra khỏi lều da thú.

Cô nhìn xung quanh một vòng, phát hiện những chiếc lều đều cao hơn mình, chúng nó che khuất tầm nhìn khiến nàng không thể nhìn thấy nơi xa.

Cô gái tai thỏ hơi khụy đầu gối rồi dùng sức nhảy lên cao ba, bốn mét.

- Ai đang tìm ta?

Mễ Nặc dõi mắt ngắm nhìn bốn phía.

- Mễ Nặc, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.

Một giọng nói ưu nhã vang lên hấp dẫn sự chú ý của cô gái tai thỏ.

Cô quay đầu nhìn lại và thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Cộp cộp cộp…..

Nguyệt Thấm Lan đạp giày cao gót ưu nhã đi về phía Mễ Nặc.

- Chị Thấm Lan, ngươi tới tìm ta sao?

Đôi mắt màu lam xinh đẹp của Mễ Nặc sáng lấp lánh, cô tiếp đất bằng hai chân rồi lập tức chạy tới đón tiếp cô gái ưu nhã.

- Ừ, ta tới kiểm tra hầm trú ẩn, thuận tiện xem ngươi thế nào rồi?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Mễ Nặc cười vui vẻ, mềm mại nói:

- Ngươi không cần lo lắng đâu, ta ở đây rất tốt.

- Vậy là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan nghe được lời này mới yên lòng.

Cô đến xem Mễ Nặc vì lo lắng cô ấy sẽ bị những kẻ không quen biết bắt nạt, gần như toàn bộ người trong Nội Thành đều ở đây, hạng người gì cũng có.

Mễ Nặc kéo tay của Nguyệt Thấm Lan, truy hỏi:

- Chị Thấm Lan, Mục Lương và mọi người thế nào rồi?

- Yên tâm đi, tất cả đều rất tốt.

Nguyệt Thấm Lan cười xoa đầu cô gái tai thỏ.

- Thế là tốt rồi.....!

Mễ Nặc nghe vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận