Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1154: Ta Đã Là Cao Thủ Cấp Bảy Đỉnh Phong



Khụ khụ!

Trong phòng một mảnh u ám, Hi Bối Kỳ từ từ mở hai mắt.

- Dường như ngửi thấy...

Cái mũi của cô giật giật, dường như cô ngửi thấy một hương vị khiến mình an tâm.

- Có chút quen thuộc.

Hi Bối Kỳ nói thầm. Cô lảo đảo ngồi dậy, con ngươi màu vàng lấp lánh sáng, cô đã thấy rõ những trang trí trong phòng. Ánh mắt cô ngưng tụ lại, cô thấy được bộ quần áo quen thuộc trên giá, còn có vài chiếc quần đùi.

- Á á… Đây là quần áo Mục Lương!

Hi Bối Kỳ trừng lớn đôi mắt đẹp, cô không đoán được tại sao mình lại ở đây. Cô xốc lên chăn xuống giường, đi tới phía trước giá áo, xác định đó là bộ quần áo Mục Lương thường mặc.

- Nơi này là phòng của thành chủ đại nhân!

Khuôn mặt xinh đẹp của Hi Bối Kỳ phiếm hồng, không hiểu sao trái tim cô bỗng đập nhanh hơn. Cô hít sâu mấy hơi, nhưng cứ tưởng tượng tới Mục Lương tim cô sẽ đập nhanh hơn.

Cô hiểu, nguyên nhân của hiện tượng này chính vì cô đã hấp thu máu Mục Lương, cho nên cô có những cảm giác rất khác lạ với anh.

- Không được, không thể như vậy.

Hi Bối Kỳ vỗ khuôn mặt xinh đẹp, vội vàng xoay người đi ra bên ngoài.

Ken két…

Cô gái Ma Cà Rồng đẩy cửa phòng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng người quen thuộc đang ngồi sau bàn công tác.

- Mục… Mục Lương!

Thân thể Hi Bối Kỳ cứng đờ, khuôn mặt xinh đẹp của cô càng đỏ hơn.

- Tỉnh rồi sao? Cảm giác thế nào?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

Sau khi cô gái Ma Cà Rồng hôn mê, cô đã ngủ suốt buổi chiều, hiện tại sắc trời bên ngoài đã trở nên u ám.

- Ta không sao.

Ngón chân Hi Bối Kỳ bấu chặt giày, cô đạp thật mạnh xuống mặt đất, cô gắng khống chế không cho mình tới gần anh.

- Thật sự không sao?

Mục Lương kinh ngạc hỏi:

- Vậy vì sao mặt ngươi lại đỏ?

- Có lẽ do ta quá nhàm chán.

Tầm mắt Hi Bối Kỳ mơ hồ, cô đang cố ép buộc không cho ánh mắt mình trở nên nóng bỏng.

- Vậy ra ngoài hít thở không khí đi.

Mục Lương buồn cười nói.

- Vâng!

Hi Bối Kỳ vội vàng nâng tay cúi chào, sau đó thân thể cô cứng ngắc xoay người, mở cửa phòng, đi như chạy ra bên ngoài.

Khi vào tới sảnh chính, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhịp trống ngực cũng từ từ bình tĩnh trở lại.

- Tiểu thư Hi Bối Kỳ, ngươi không sao chứ?

Vệ Ấu Lan quan tâm hỏi. Tiểu hầu gái vừa rửa chén bát xong, đang định nghỉ ngơi một chút.

Hi Bối Kỳ vỗ bộ ngực, ngây thơ nói:

- Ta thật sự không sao.

- Vậy là tốt rồi, tất cả mọi người đã bị cô doạ sợ đấy!

Vệ Ấu Lan mềm nhẹ nói.

- Đã xảy ra chuyện gì sao?

Hi Bối Kỳ chớp chớp con ngươi màu vàng sáng ngời như thấy thần.

Cô chỉ nhớ rõ sau khi mình dùng máu của Mục Lương, lập tức đã mất đi ý thức, rồi hôn mê bất tỉnh. Nhưng hiện tại thân thể của cô rất khoẻ mạnh, chỉ là không biết khoảng thời gian trước đã xảy ra chuyện gì.

- Tiểu thư ngươi suýt chết đó, là đại nhân dùng Nước Suối Sinh Mệnh cứu ngươi.

Vệ Ấu Lan vẫn còn sợ hãi nói.

- Ta suýt chết?

Hi Bối Kỳ run tay lên, nụ cười trên mặt đã tắt.

Vệ Ấu Lan nghĩ mà sợ, run giọng nói:

- Đúng vậy, cả người ngươi đều là máu, thân thể như bị vỡ tung ra.

- Vậy Nước Suối Sinh Mệnh là cái gì?

Hi Bối Kỳ vội vàng hỏi.

- Theo thành chủ đại nhân nói, một giọt Nước Suối Sinh Mệnh có thể làm cho người ta khởi tử hồi sinh.

Vệ Ấu Lan hạ giọng nói.

- Khởi tử hồi sinh!

Con ngươi Hi Bối Kỳ phóng đại, trong lòng mềm mại lại bị xúc động.

Tầm nhìn trước mắt cô trở nên mông lung, lệ trào ra khoé mắt, cô đã cảm động tới rối tinh rối mù rồi. Cô gái Ma Cà Rồng không nghĩ tới, Mục Lương lại dùng vật trân quý như vậy vì cứu sống cô.

- Tiểu thư Hi Bối Kỳ, ngươi đừng khóc nha, sống sót là tốt rồi.

Vệ Ấu Lan vội vàng an ủi nói.

- Ta không sao.

Hi Bối Kỳ nâng tay lau đi lệ trên khóe mắt, trong lòng âm thầm quyết định, về sau không cần biết thế nào cũng phải báo đáp cho thành chủ đại nhân.

- Hi Bối Kỳ!

Nguyệt Phi Nhan vội vã chạy vào cung điện. Sau khi nhìn thấy cô gái Ma Cà Rồng, sự lo lắng trong lòng cô cũng buông xuống hơn phân nửa.

Cô bước nhanh tới gần cô ấy, gấp giọng nói:

- Ngươi không sao chứ?

- Ta khoẻ rồi, đừng lo lắng.

Hi Bối Kỳ nhoẻn miệng cười.

- Vậy tại sao ngươi khóc?

Nguyệt Phi Nhan lộ vẻ nghi hoặc.

Sau khi cô trở lại tầng tám khu Trung Ương, mới biết cô gái Ma Cà Rồng gặp chuyện không may, cho nên lập tức tới thăm.

- Không có!

Hi Bối Kỳ nhăn mũi, quay đầu đi nơi khác.

- Hai mắt ngươi hồng như vậy, nhất định vừa khóc xong.

Nguyệt Phi Nhan nhỏ giọng nói thầm.

- Ta nói không có mà!

Hi Bối Kỳ trừng lớn đôi mắt, dọa cô gái tóc hồng nhảy dựng.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng xua tay nói:

- Được được được, không có thì không có, chỉ cần ngươi không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.

- Ta thật sự khoẻ rồi.

Hi Bối Kỳ nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh nhỏ.

Đôi mắt cô vừa chuyển, lại hưng phấn nói:

- Hắc hắc, ta đã là cường giả cấp bảy đỉnh phhong, rất nhanh sẽ trở thành cao thủ cấp tám!

- Không phải chứ?

Nguyệt Phi Nhan duyên dáng thốt lên một tiếng.

- Đương nhiên.

Hi Bối Kỳ tản mát ra khí tức bản thân.

Nguyệt Phi Nhan lui từng bước về phía sau, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tràn ngập vẻ khiếp sợ và hâm mộ.

- Thế nào? Ta không lừa ngươi chứ?

Toàn thân Hi Bối Kỳ tản ra khí tức cường đại, cô ngạo nghễ hếch cằm lên nói.

- Ngươi quá khoác lác rồi!

Nguyệt Phi Nhan buồn bực, thực lực của cô gái Ma Cà Rồng đã hơn cô một cấp bậc rồi.

Hi Bối Kỳ phất tay, trong mắt lộ rõ vẻ chờ mong nói:

- Không nói chuyện với ngươi nữa, ta đi tìm Mễ Á, nhất định cô ấy sẽ hâm mộ ta.

Mễ Á chính là bạn tốt nhất của cô. Hiện tại, cô đã mạnh mẽ hơn rồi, đương nhiên phải khoe với cô ấy một chút. Cô gái Ma Cà Rồng bước thật nhanh ra ngoài, sau khi rời khỏi Cung điện, hai cánh sau lưng cô xoã ra, bắt đầu bay về hướng Viện Mồi Côi.

Sau đó không lâu, Viện Phúc Lợi đã tiến vào bên trong tầm mắt của cô.

Bên trong viện, cô gái tai mèo đang ngồi trên cầu thang, trong tay cô ấy cầm một quyển sách đọc mê mẩn. Đây là cuốn mạo hiểm du ký do Ngải Lỵ Na viết, là Mễ Nặc đưa cho cô.

Sau khi những đứa nhỏ của Viện Mồ Côi đều trở về phòng, cô mới có chút thời gian đọc sách.

- Viết quá hay.

Mễ Á tán thưởng.

- Mễ Á, ta tới tìm ngươi!

Trên không trung, âm thanh hưng phấn của Hi Bối Kỳ truyền đến. Mễ Á ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào cô gái Ma Cà Rồng đang từ trên trời giáng xuống.

Cô khép lại cuốn sách, đứng lên nói:

- Sao ngươi lại tới đây?

- Ta tới gặp ngươi không được sao? Ta tới thăm ngươi mà.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói.

Mễ Á liếc mắt nhìn cô gái ma cà rồng, nói toạc ra:

- Nếu ngươi không có việc gì, sẽ không tới tìm ta.

- Mễ Á, chúng ta là bạn bè mà, ngươi nói như ta là người ngoài vậy!

Hi Bối Kỳ thở phì phì nghiến đôi răng nanh, hai tay cô chống nạnh trừng mắt nhìn cô gái tai mèo.

Mễ Á không hề nao núng, cô vẫn bình tĩnh nói:

- Bớt nói nhảm đi, ngươi đến có chuyện gì?

Hi Bối Kỳ phồng hai má, cô vẫn trừng mắt nhìn cô gái tai mèo, ba giây sau, cô suy sụp cúi mặt xuống, cảm thấy cô gái kia chẳng thú vị chút nào.

Cô nhớ tới mục đích mình đến lần này, vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói:

- Ta đã là cao thủ cấp bảy đỉnh phong, ta tới chia sẻ tin tức tốt này với ngươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận