Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1273: Cuối Cùng, Đã Trở Lại



Trên Sơn Hải Quan ở thành Huyền Vũ

Đám người Ly Nguyệt đang dựa vào tường thành, cùng chờ đợi đợt tiến công tiếp theo của hư quỷ.

- Tại sao đại nhân còn chưa trở về?

Hổ Tây cắn móng tay, đôi mắt màu quất nhìn về phía mặt biển đỏ máu xa xa.

Ngải Lỵ Na ngáp một cái, cô đang cầm một tấm vải lau khôi giáp chín màu rực rỡ trên người:

- Ngài ấy sẽ nhanh trở về thôi.

Rầm rầm…

Cô gái tóc hồng ngước mắt nhìn lại, trên Huyền Không Các, nhóm Thành Phòng Quân vừa ném thêm một khối thi thể hư quỷ vào trong nước biển.

Ở vị trí bên cạnh Thiên Môn Lâu, Rồng Biển khống chế nước biển hình thành một cái lốc xoáy thật lớn, đem thi thể hư quỷ do Thành Phòng Quân bỏ xuống cuốn vào đáy biển.

- Sảng khoái!

Mai Sa Khoa đứng trên tường thành, trên người đẫm máu, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười tràn đầy thoải mái. Hắn nhớ tới thành dân và thuộc hạ đã chết đi với thành Tiêu Khắc, lần này xem như hắn đã thay bọn họ báo được một phần cừu hận.

Thuỷ triều hư quỷ đã đến, hắn lập tức xông lên Sơn Hải Quan chém giết điên cuồng, hư quỷ chết trên tay hắn và thuộc hạ không có một ngàn cũng có năm trăm, hung mãnh đến rối tinh rối mù.

Hồ Tiên liếc mắt nhìn hắn, cười nhạt nói:

- Mai Sa Khoa các hạ, ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi đi.

- Được.

Mai Sa Khoa thở một hơi, hắn ngồi bệt xuống tường thành, còn hai chân lơ lửng bên ngoài.

- Không biết tình hính những nơi khác thế nào?

Hai tròng mắt Ly Nguyệt trống rỗng, cô nhớ tới thành Thánh Dương nơi mình sống từ hồi nhỏ, còn có những nơi mình từng đi qua như thành Tương Lai, thành Phi Điểu vân vân...

Hồ Tiên ngước mắt lên, nhẹ giọng nói:

- Nếu ở những nơi khác hư quỷ cũng nhiều như chỗ chúng ta, chỉ sợ đã có vô số người chết.

Cô cũng nhớ tới thành Vạn Yêu, Áo Cách Tư Cách đã chết rồi ư?

Nghĩ vậy, cô gái tai hồ ly lại nhịn không được khẽ cười một tiếng, lấy thực lực của Thú Vương, nếu gặp được hư quỷ cấp chín, chỉ sợ đối phương sẽ là người đầu tiên cúp đuôi chạy trốn.

Ngôn Băng thấp giọng nói:

- Cũng không biết thuỷ triều hư quỷ lần này sẽ liên tục trong bao nhiêu ngày.

- Theo quy luật cũ, chắc không vượt quá năm ngày.

Hồ Tiên thuận miệng lên tiếng.

- Năm ngày ư? Nếu vậy hư quỷ sẽ huyết tẩy những toà thành khác.

Hổ Tây nhỏ giọng nói một câu.

Ngải Lỵ Na nhỏ giọng nói:

- Lỡ đâu bọn họ có vận khí tốt, lại không gặp hư quỷ thì sao.

- Xác suất rất thấp.

Ly Nguyệt lắc đầu.

- Lại nói, rốt cuộc những hư quỷ này sinh ra như thế nào?

Bạch Sương cũng gia nhập vào đội ngũ nói chuyện, cô tỏ ra cực kỳ tò mò.

- Không biết.

Ngải Lỵ Na buông tay.

- Trên một ít sách cổ có vài suy đoán, có sách nói là nguyền rủa, lại có sách nói là do con người tạo ra, những lập luận này đều có đạo lý.

Hồ Tiên kiều mỵ nói.

- Nguyền rủa, hoặc do con người tạo ra?

Bạch Sương chớp chớp con ngươi màu tím, cô vẫn hoang mang như trước.

Ly Nguyệt liếc mắt nhìn cô gái tóc tím một cái, giải thích:

- Bình thường những con hư quỷ này chỉ lẳng lặng tồn tại ở dưới mặt đất, ngày thường chúng rất ít xuất hiện, chỉ có gặp hiện tượng trăng máu, chúng mới dốc toàn bộ lực lượng xông lên.

- Khi trăng máu, bên này sẽ xuất hiện hư quỷ, còn khi trăng máu xuất hiện ở bên kia, là ma thú cuồng bạo hóa… Hai tai hoạ này đều có liên quan với trăng máu.

Bạch Sương nhíu mày, cô đã liên tưởng đến cái gì đó, nhưng vẫn chưa rõ ràng.

Hổ Tây ngẩng đầu nhìn trời, trăng máu thật lớn treo trên không trung, mang tới cho người ta cảm giác nó ở gần trong gang tấc. Cô nghiến răng, nói thầm:

- Trăng máu, nếu có thể đánh nổ trăng máu thì tốt rồi!

- Nghĩ cái gì vậy, nếu ngươi có thể tới gần nó thì hãy nói.

Ngải Lỵ Na bật cười nói.

- Nhìn nó thật gần, có lẽ ta sẽ lên được.

Hổ Tây phồng hai má nói.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Theo những gì Mục Lương nói, ngươi đúng là vớt trăng trong nước, ngươi nhìn thấy trăng máu rất gần, kỳ thật nó đang ở một nơi rất xa, cực kỳ xa.

Cô gái tóc bạch kim đã nghe Mục Lương nói, trên bầu trời có mặt trăng và mặt trời, chúng ở những nơi cực kỳ xa mặt đất.

- Rất xa?

Hổ Tây hồ nghi hỏi.

Ly Nguyệt cong lên khóe môi, cười nhạt nói:

- Nếu ngươi bay lên cả đời, chắc sẽ tới nơi.

- Không thể nào, ta dùng năng lực thức tỉnh, rất nhanh sẽ tới được đó.

Hổ Tây nói xong thì giơ tay chỉ lên trăng máu.

- Khanh khách lạc…!

Hồ Tiên nhịn không được bật cười, không khí trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Bạch Sương cũng cười theo, cô cảm thấy ở cùng một chỗ với mấy cô gái này rất thú vị.

Đạp đạp đạp…

Tiếng bước chân vội vã truyền đến, vẻ mặt Vệ Cảnh ngưng trọng đi tới trước mặt Hồ Tiên.

Vệ Cảnh ngưng trọng nói:

- Đại nhân Hồ Tiên, có tin tức từ cung điện trong Nội thành, bên đó nói thành Phượng gặp phải lượng lớn hư quỷ công thành, bọn họ sắp không trụ được.

- Thành Phượng... Căn cứ trung chuyển!

Con ngươi màu đỏ hồng của Hồ Tiên nở to.

- Đúng vậy, may mắn không có hư quỷ cấp chín, cho nên căn cứ trung chuyển vẫn chưa bị công phá, nhưng bị huỷ chỉ là vấn đề thời gian.

Vệ Cảnh dùng sức gật đầu.

- Hiện giờ, Mục Lương không có mặt, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Hồ Tiên nhíu mày, tám đuôi hồ ly phía sau cô lay động.

Trong căn cứ trung chuyển, có không ít người của thành Huyền Vũ, không thể để bọn họ bị hư quỷ giết chết.

- Kim Phượng các hạ đâu, cô ấy không đi hỗ trợ sao?

Ly Nguyệt nhíu mày hỏi.

- Hư quỷ vây công thành Phượng còn nhiều hơn, Kim Phượng các hạ đang chiến đấu cực khổ...

Vệ Cảnh giải thích.

Hồ Tiên nhíu mày hỏi:

- Là Thấm Lan nói cho ngươi sao?

- Không phải, là Tiểu Lan nói cho ta biết, thư ký đại nhân không có mặt trong cung điện, cô ấy đang bận rộn chuyện ở nội thành.

Vệ Cảnh vội vàng nói.

- Như vậy sao….?

Hồ Tiên run rẩy hàng mi.

Cô hiểu người của căn cứ trung chuyển đã liên lạc cầu cứu, cô hầu gái nhỏ tìm không thấy người tâm phúc, chỉ có thể truyền tin tới Sơn Hải Quan cho cô.

- Hiện tại thành chủ không có mặt, thành Huyền Vũ lại ở quá xa thành Phượng, hiện tại nếu phái người đi qua, nhanh nhất cũng mất bốn ngày mới tới nơi.

Ly Nguyệt thấp giọng nói.

Lấy tốc độ của Ưng Lửa, trong bốn ngày nhất định sẽ bay tới Thành Phượng.

- Bốn ngày ư? Khi đó thuỷ triều hư quỷ đã tràn vào rồi, sợ rằng ngay cả thành Phượng cũng không giữ nổi.

Ngải Lỵ Na trừng lớn đôi mắt hồng nhạt, âm thầm lo lắng.

- Còn phải nghĩ biện pháp...

Khuôn mặt Ngôn Băng đầy vẻ lạnh lẽo, cô cúi đầu suy nghĩ.

Ngải Lỵ Na gỡ xuống mũ giáp, đưa tay vò mái tóc màu hồng:

- Thật sự phiền toái, thành chủ đại nhân có mặt ở đây thì tốt rồi, ngài ấy nhất định có biện pháp.

Bạch Sương phát hiện ra điều gì đó, cô quay đầu lại nhìn về phía mặt biển xa xa, có một điểm đen nhỏ đang tới gần.

Cô mở to hai mắt, con ngươi màu tím sáng lên, hưng phấn nói:

- Mục Lương các hạ đã trở lại!

Những cô gái tinh thần chấn động, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Phía xa xa, Mục Lương đang ngồi trên người ong thợ cấp tám, còn nhóm binh lính không quân đang đi theo phía sau. Mấy người bọn họ đã nhìn thấy Rùa Đen.

- Cuối cùng, đã trở lại.

Nguyệt Phi Nhan lộ vẻ mặt vui mừng.

- Tại sao tường thành lại chuyển thành màu đen?

Hi Bối Kỳ nghiêng đầu nói thầm.

- Đó là máu của hư quỷ.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận