Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 832: Thú Thao Thiết, Không Gian Tùy Thân



Mục Lương nhấc lồng sắt lên, nhìn thú Thao Thiết trong lồng, đưa tay nhẹ nhàng búng thân lồng.

Ông...

Thú Thao Thiết chậm rãi mở đôi mắt thú màu xanh, trong tròng mắt ảm đạm không chút ánh sáng

Nó liếc mắt nhìn Mục Lương, lần nữa nhắm mắt lại, không động đậy nữa.

- Nhìn nó giống như sắp chết vậy.

Ly Nguyệt thanh lãnh nói.

Du An vội vàng giải thích:

- Thành Chủ Đại Nhân, nó không sao, chỉ là đói bụng mà thôi.

- Bình thường ngươi đút nó ăn những gì?

Mục Lương hỏi

- Chỉ cần là thứ có thể ăn, nó đều ăn.

Du An đáp lại nói.

Mục Lương mỉm cười, dùng lời của Địa Cầu, thú Thao Thiết này không kén ăn, là động vật ăn tạp.

Thú Thao Thiết, giống Thủy Tinh Ngư, Kỳ Lân, Sóc Lưu Ly , cũng là linh thú.

Du An kiên trì hỏi:

- Thành chủ đại nhân, nó có thể bù đắp bao nhiêu năm giam giữ anh ta?

- Năm năm.

Mục Lương ngước mắt lạnh nhạt nói.

- Chỉ năm năm thôi?

Đồng tử Du An co rút lại, vẻ mặt kinh ngạc khó có thể tin được.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Một con thú Thao Thiết, chỉ có thể trừ đi năm năm giam giữ.

Du An không cam lòng nói:

- Thành Chủ Đại Nhân, đây là thú Thao Thiết đó.

Mục Lương hơi nhăn mi, mở miệng nói:

- Chính vì nó là Thao Thiết thú, cho nên mới giá trị năm năm.

- Đây chỉ là một chỉ con con chưa trưởng thành, đổi năm năm giam giữ, rất hợp lý.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói.

Vẻ mặt Du An không cam lòng, nhưng khó nói lời phản bác.

Thao Thiết thú xác thực chỉ là con con, nếu không hắn cũng không có biện pháp trộm từ chỗ mẹ mình.

- Đổi không?

Mục Lương nhìn Du An.

- Đổi.

Du An cắn răng gật đầu một cái.

Tinh thần hắn hoảng hốt một chút, trong lòng tính toán thời gian.

Lần này, hắn đổi được năm năm giam giữ, lại thêm hai năm đầu đã bỏ bớt, anh hắn vẫn bị giam mười ba năm nữa.

Mười ba năm, nếu như dùng tinh thạch hung thú để chuộc, thì còn cần 65,000 miếng tinh thạch sơ cấp trung đẳng.

- Còn có việc gì nữa không?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

Du An thở sâu, như nhận mệnh lắc đầu nói:

- Không còn nữa.

Ý nghĩ trong lòng hắn xoay chuyển hàng trăm lần, quyết định trở về van cầu cha và mẹ, vô luận như thế nào đều phải cứu Du Tương ra.

Hi Bối Kỳ khoát tay nói:

- Nếu như giao dịch đã hoàn thành, vậy ngươi có thể đi.

Du An thở dài, xoay người rời đi.

Mục Lương quét mắt bốn phía, xác định không có người ngoài, mới đưa tay mở lồng sắt ra, chộp thú Thao Thiết trong tay.

Không có gì ngoài ý muốn, âm thanh gợi ý quen thuộc của hệ thống vang lên:

- Keng! Kiểm tra đo lường sinh mệnh thú Thao Thiết cấp 3, có thuần dưỡng hay không?

- Thuần dưỡng.

Trong lòng Mục Lương thì thầm một câu

- Keng! Thuần dưỡng...

- Keng! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng, thuần dưỡng thú Thao Thiết cấp ba thành công.

Bên ngoài thân thể thú Thao Thiết lóe ra ánh sáng xanh, đại biểu cho nó đang được thuần dưỡng.

- Keng! Có kế thừa thiên phú của thú Thao Thiết: Thôn Phệ hay không?

- Kế thừa.

Mục Lương mặc niệm trong lòng.

- Keng! Đang tiến hành thay đổi Thôn Phệ... Thích ứng... Truyền thừa hoàn tất.

Mục Lương ngưng thần tĩnh khí, dòng nước ấm trong cơ thể liền biến mất ngay khi vừa mới xuất hiện

- Ôi chao? Dường như nó sống lại rồi.

Con ngươi màu quýt Hổ Tây trợn tròn, bị dọa sợ hết hồn.

- Đây chính là năng lực của đại nhân Mục Lương.

Hi Bối Kỳ nhỏ giọng nói.

Hổ Tây đã là người thành Huyền Vũ, có một số việc có thể để cho cô ấy biết.

Đầu cô ấy đầy dấu hỏi, rốt cuộc đại nhân có bao nhiêu năng lực?

- Ly Nguyệt, đi lấy chút rau xanh và thịt đến đây.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Được.

Ly Nguyệt xoay người đi đến Ưng Lửa.

Gào khóc ~~

Thú Thao Thiết mở to mắt, tội nghiệp nhìn Mục Lương, muốn thân cận với chủ nhân một chút, lại không có chút sức lực nào.

- Ngoan, rất nhanh sẽ có đồ ăn.

Mục Lương đưa tay nhẹ nhàng gãi cằm thú Thao Thiết.

Cũng không lâu lắm, cô gái tóc trắng dẫn theo túi da thú trở về. Ly Nguyệt vén miệng túi, bên trong là rau xanh và thịt hung thú.

- Ăn đi.

Mục Lương đặt thú Thao Thiết vào trong túi da. Nó kêu nhỏ một tiếng.

Hai tròng mắt Hổ Tây tỏa sáng lấp lánh, thở dài nói:

- Thật là đáng yêu.

Một giây kế tiếp, thú Thao Thiết mở miệng hút một cái, rau xanh và thịt hung thú trong túi da thú, giống như có ma thuật, bị nó nuốt hết vào trong bụng.

-...

Biểu tình trên mặt Hổ Tây ngẩn ngơ, đầy đầu dấu chấm hỏi.

Đồ ăn ở bên trong túi da thú, lớn hơn thú Thao Thiết gấp mấy lần, nó làm sao một ngụm đã nuốt xuống rồi?

- Mới xảy ra vừa chuyện gì?

Con mắt màu vàng óng Hi Bối Kỳ mờ mịt.

Ly Nguyệt lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Ta cũng không thấy rõ.

Cô bối rối nghiêng đầu nhìn về phía Mục Lương.

- Ừm...

Mục Lương chắt lưỡi, nên giải thích thế nào đây?

Anh tự tay khoa tay múa chân một cái, thản nhiên nói:

- Chính là há to mồm nuốt xuống.

Gào khóc ~~

Thú Thao Thiết kêu hai tiếng, chưa thỏa mãn nhìn Mục Lương.

Ăn chưa no?

- Ly Nguyệt, lại đi lấy chút thức ăn tới.

Mục Lương ôn hòa nói

- Được.

Ly Nguyệt liếc mắt nhìn nó, xoay người rời đi

- Nó còn muốn ăn thêm?

Hi Bối Kỳ cảm thấy ngạc nhiên không thôi.

Thú Thao Thiết rõ ràng nhỏ như vậy, ăn nhiều đồ như vậy, lại vẫn chưa no?

- Nó chính là như vậy, có thể nuốt rất nhiều thứ lớn hơn mình.

Hổ Tây đưa tay khoa tay múa chân một cái, ngây thơ nói:

- Có người nói thú Thao Thiết thành niên, một ngụm là có thể nuốt được một tòa núi lớn.

- Không thể nào? Đó là thật sao?

Hi Bối Kỳ ham học hỏi nhìn phía Mục Lương.

- E rằng là thật!.

Mục Lương cười một tiếng.

Sau khi thuần hóa thú Thao Thiết, anh chiếm được năng lực mới 'Thôn phệ '

Anh có thể cảm nhận được, trong cơ thể có thêm hai cái không gian rộng 100 m³.

Năng lực hai cái không gian không giống nhau, một không gian có năng lực chứa đựng chứa đựng vật phẩm, một không gian khác là tiêu hóa thôn phệ vật phẩm.

Nếu như thú Thao Thiết tiếp tục tiến hóa, e rằng thực sự có thể nuốt vào một tòa núi lớn

Ánh mắt Mục Lương lóe lên, đây không phải là không gian mang theo người sao?

Đây là năng lực anh vẫn tha thiết ước mơ, không nghĩ tới lại đạt được từ thú Thao Thiết.

- Dáng vẻ thật là lợi hại!!

Hai mắt Hi Bối Kỳ kinh thán không thôi

- Mục Lương, nhiêu đây chắc là đủ?

Ly Nguyệt đã trở về, trái phải mỗi tay kéo một cái túi da thú lớn.

- Ta cũng không biết.

Mục Lương cười khổ một tiếng.

Gào khóc ~~

Hai tiếng gào qua đi, hai tay cô gái tóc trắng nhẹ một chút, hai túi thức ăn lớn đã biến mất.

Thú Thao Thiết chớp chớp mắt, lần thứ hai nghiêng đầu nhìn về phía Mục Lương.

- Còn chưa ăn no nữa?

Khóe miệng của Mục Lương khẽ co giật.

Thú Thao Thiết này quá tham ăn, nếu như như nó tiến hóa đến cấp 10, liệu có thể ăn hết thành Huyền Vũ hay không?

Mục Lương vươn tay, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, đút 100 điểm tiến hóa cho thú Thao Thiết.

Sau khi được cho ăn điểm tiến hóa, nó mới an tĩnh lại.

Mục Lương thở phào nhẹ nhõm, may mắn điểm tiến hóa có thể khiến thú Thao Thiết ăn no, cũng không cần sợ nó ăn hết thành Huyền Vũ.

Anh suy nghĩ không cho thú Thao Thiết tiếp tục tiến hóa, miễn cho hình thể sau khi tiến hóa quá lớn, Ưng Lửa không bốc xếp và vận chuyển được nó.

Chờ anh trở lại thành Huyền Vũ, mới để thú Thao Thiết tiến hóa đến cấp 7.

Mục Lương vươn tay, để nó nhảy lên tay, đặt nó ở đầu vai.

Thú Thao Thiết dùng móng vuốt lay lấy cổ áo của anh, an tĩnh nhắm mắt lại ngủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận