Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1318: Thành Chủ Thành Thánh Dương Càng Ngày Càng Bạo Lực Khác Thường



- Hình như có thể thực hiện...

Khóe miệng của Lý Nhị Cốt không nhịn được mà giương lên. Chỉ Tru thở dài, dặn dò:

- Chú ý an toàn.

- Ta biết rồi.

Lý Nhị Cốt gật đầu.

Hắn do dự một lát, tiếp tục nói:

- Ở lại làm việc bên cạnh hắn, quá nguy hiểm rồi.

- Ừm.

Chỉ Tru rũ mắt xuống, hiểu rõ lời mà Lý Nhị Cốt nói là thành chủ thành Thánh Dương.

Từ sau khi nghiên cứu ra Dị quỷ, bắt đầu chế tạo số lượng lớn, tính cách của thành chủ thành Thánh Dương như biến thành một người khác, càng ngày càng bạo lực khác thường, nếu như chọc giận lão, thì cũng sẽ bị lão bắn đến biến thành Dị quỷ.

Trong phủ thành chủ, đã có một phần năm số người trở thành Dị quỷ, chính là bởi vì khi thuỷ triều Hư Quỷ đến, những người đó muốn rời khỏi thành Thánh Dương, cái giá chính là trở thành Dị quỷ.

- Ngươi phải chú ý an toàn, ta luôn cảm thấy ánh mắt mà lão nhìn chúng ta không đúng.

Lý Nhị Cốt thấp giọng nói.

Chỉ Tru lộ ra ánh mắt chăm biếm, khẽ cười nói:

- Lão muốn biến chúng ta trở thành Dị quỷ, mới có thể khống chế hoàn toàn, mới không cần phải lo lắng phản bội.

- Ngươi cũng biết!

Khuôn mặt của Lý Nhị Cốt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

- Tên ngốc mới không nhìn ra.

Chỉ Tru bĩu môi.

Lý Nhị Cốt trầm mặc một lát, bất lực hỏi:

- Vậy tại sao ngươi không đi?

- Ai nói ta không đi?

Chỉ Tru hỏi ngược lại.

- Hả?

Lý Nhị Cốt trừng mắt.

- Ha ha.

Chỉ Tru cười mỉa vài tiếng. Hai người nhìn nhau, không nói mà cười, ý nghĩa trong lòng đều biết.

Lý Nhị Cốt kiến nghị:

- Ngươi cũng có thể đến thành Huyền Vũ, nơi đó rất thích hợp để dưỡng lão.

- Để xem, không vội.

Chỉ Tru ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào tường thành, nhìn những người dân trong thành gầy như que củi kia, lại trầm mặc.

- Hai ngươi đang làm gì?

Âm thanh âm trầm từ phía không xa vang lên. Thành chủ thành Thánh Dương từ trong thành đi ra, đi về phía hai người.

- Đang bàn về chuyện mua sắm vật tư.

Sắc mặt của Lý Nhị Cốt như thường nói.

- Mua sắm vật tư?

Đôi mắt của thành chủ thành Thánh Dương híp lại.

Lý Nhị Cốt cau mày, khuôn mặt hắn lộ vẻ khổ sở nói:

- Ừm, thức ăn ở trong thành đã không còn bao nhiêu nữa, kiên trì không được mấy ngày, nếu như máy bay Huyền Vũ còn không đến, vậy thì chỉ có thể đến căn cứ trung chuyển để làm giao dịch.

- Có thể đợi thương nhân hành hoang đến.

Giọng của thành chủ thành Thánh Dương hơi thả lỏng, hai tay chắp ở sau lưng nhìn về phía tường thành.

Lý Nhị Cốt bất lực trong giây lát, cười khổ nói:

- Thành chủ đại nhân, thuỷ triều Hư Quỷ vừa đi qua, những thương nhân hành hoang kia làm gì mà còn dư thức ăn chứ?

-....

Khoé mắt của Thành chủ thành Thánh Dương giật giật.

Công việc giao dịch thức ăn trong những ngày thường đều là do Lý Nhị Cốt làm, hắn cũng không hiểu biết về tình hình của thương nhân hành hoang.

- Căn cứ trung chuyển cách chúng ta cũng không gần.

Lão thấp giọng nói.

Lý Nhị Cốt lắc đầu, tiếng nói bình tĩnh:

- Đi thành Tấn Nguyên chỉ cần thời gian bốn ngày, không tính là quá xa.

Thành chủ thành Thánh Dương nghiêng đầu nói:

- Vậy thì ngươi đi đi, ta sẽ để Dị quỷ đi theo ngươi, giúp vận chuyển hàng hoá.

Lý Nhị Cốt nghe thấy vậy, con ngươi hắn co rút lại, chẳng lẽ ý định của mình bị phát hiện rồi?

- Thế nào?

Thành chủ thành Thánh Dương nghi ngờ hỏi.

- Thành chủ đại nhân, nếu như Dị quỷ đến căn cứ trung chuyển, sợ rằng không vào được...

Chỉ Tru mở miệng nói.

Thành chủ thành Thánh Dương như có điều suy nghĩ mà gật đầu, tiếng nói khàn khàn:

- Vậy thì để bọn chúng đợi ở ngoài căn cứ trung chuyển, ngươi chuyển hàng hoá giao dịch ra bên ngoài.

- Được...

Lý Nhị Cốt chỉ có thể cắn răng mà đồng ý, dự tính đi một bước tính một bước, nếu như không có cơ hội thoát khỏi Dị quỷ, vậy thì chỉ có thể tìm cơ hội khác.

Thành chủ thành Thánh Dương hài lòng gật đầu, xoay người nói:

- Ừm, hãy thu dọn đi, buổi chiều xuất phát.

- Vâng.

Lý Nhị Cốt thầm thở dài.

- Cẩn thận một chút.

Chỉ Tru âm thầm mở miệng.

Lý Nhị Cốt gật đầu, xoay người đi vào thành.

…………

Tầng bảy khu vực Trung Ương, bên trong Xưởng Chế Tạo Linh Khí.

Hai chị em Lê Tuyết và Lê Nhã đang ở trong phòng làm việc, vùi đầu chế tạo các bộ phận của xe lửa.

Lê Nhã đặt một khối xương hung thú đã được lên trên bàn, quay đầu nói:

- Chị, mau tới hỗ trợ ta tạo dựng mạch lộ

- ….

Mặc dù hai chị em đã là Linh khí sư Cao cấp, nhưng lại là Linh khí sư Cao cấp yếu nhất.

Một người đơn độc chế tác linh khí cao cấp sẽ rất phí sức, nhưng nếu hai người hợp tác thì lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

- Được, đến ngay đây.

Lê Tuyết tạm ngừng công việc trong tay, xoay người đi đến bên cạnh em gái để hỗ trợ tạo dựng mạch lộ.

Thứ mà hai người đang làm là các bộ phận kết nối bên trong xe lửa, được dùng để kết nối các ổ trục và máy hơi nước.

Đôi mắt màu tím nhạt của Lê Tuyết sáng lên, ngưng thần thi triển năng lực thức tỉnh.

Lê Nhã đồng dạng thi triển năng lực thức tỉnh, đôi mắt màu xám của cô lóe tia sáng u tối, tinh thạch hung thú biến thành nửa trong suốt, có thể thấy rõ mạch lộ nhỏ bé ở bên trong.

Cô chộp lấy kính lúp rồi đặt trước mắt, chuyên tâm tìm kiếm chỗ có thể bịt kín để có thể xây dựng mạch lộ.

Lê Nhã phụ trách việc tìm kiếm các lỗ nhỏ trong tài liệu, Lê Tuyết thì bắt đầu điều chỉnh mạch lộ, đây không phải là lần đầu tiên hai người phối hợp, cho nên mọi việc đều rất thuận lợi.

Hai người vùi đầu bận rộn nửa giờ thì mạch lộ thứ nhất mới được tạo thành công.

- Nghỉ ngơi một chút đi.

Lê Nhã nhắm mắt lại, hai tròng mắt có chút đau nhức, cô cần nghỉ ngơi nửa giờ để khôi phục lại.

Lê Tuyết cầm một bình lưu ly tinh đựng chất lỏng màu xanh lá cây nhạt và đặt vào tay em gái:

- Lần này đã kiên trì thời gian dài hơn rồi.

- Đúng vậy.

Lê Nhã ngẩng đầu lên, nhỏ giọt nước thuốc màu xanh nhạt vào hai mắt, miệng mơ hồ trả lời.

Nước thuốc màu xanh nhạt chính là Nước Mắt Thiên Sứ được pha loãng, có thể làm dịu đôi mắt mệt mỏi của Lê Nhã sau khi sử dụng năng lực thức tỉnh.

Khi số lượng và thời gian sử dụng năng lực thức tỉnh tăng lên, Lê Nhã đã có thể liên tục sử dụng năng lực thức tỉnh khoảng nửa giờ.

- Thật thoải mái.

Lê Nhã nhắm mắt tận hưởng, cảm giác mát lạnh khiến cho cô rất thoải mái.

Trong mắt của Lê Tuyết lộ vẻ phấn chấn, nói:

- Hôm nay chắc có thể lắp ráp xong xe lửa.

- Hi vọng là vậy.

Lê Nhã đưa tay nhẹ nhàng ấn lên huyệt Thái Dương, yên tĩnh chờ đợi cảm giác nhức nhói trong mắt biến mất.

Nửa giờ sau, đôi mắt của thiếu nữ tóc xám hoàn toàn khôi phục như bình thường.

- Phù....

Đôi mắt đẹp của Lê Nhã mở ra, cô khẽ nhả ra một hơi.

- Chúng ta tiếp tục thôi.

Cô nhẹ nhàng nói.

- Được!

Lê Tuyết đáp một tiếng.

Hai người lại tiếp tục cặm cụi tạo dựng mạch lộ, bận bịu đến nỗi quên mất thời gian.

Sau khi cả hai chế tạo xong toàn bộ linh kiện xe lửa thì bên ngoài trời đã tối đen như mực.

Lê Tuyết nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, kim đồng hồ đã dừng ở con số tám.

Cô hoạt động phần cổ mỏi nhừ, cười khổ nói:

- Tính sai thời gian rồi, sợ là hôm nay không thể hoàn thành được.

Lê Nhã dụi mắt nói:

- Vậy thì ngày mai hoàn thành cũng không muộn.

- Ừ, vậy ngày mai lại gọi thành chủ đại nhân đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận