Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 717: Cửa Hàng Đồ Ngọt

Chỉ trong năm phút đồng hồ ngắn ngủi, cây cà phê đã từ cây con vươn cao tới năm mét, cành cây mảnh khảnh xòe ra, còn có trồi hoa yên lặng nở ra.

Lĩnh Vực Tinh Thần vẫn tiếp tục bao phủ, những nụ hoa trắng hé nở, hương hoa thoang thoảng khiến Nguyệt Thấm Lan hít thở thêm hai lần khí.

Những đóa hoa màu trắng nở đầy cành, liếc mắt nhìn khắp cây đều là hoa, lá xanh thì ít đi rất nhiều.

- Thật nhiều hoa quá đi.

Con mắt màu xanh lam của Nguyệt Thấm Lan sáng lên, cô bước về phía trước nhấc một cành lên, nhìn những bông hoa trắng.

Ong ong ong......

Những chú ong thợ rung cánh bay thành đàn, bận rộn chen chúc nhau giữa những bông hoa để làm việc.

Mục Lương thu tay lại mà đứng lên, chờ những bông hoa kết trái, sau đó lại chờ hạt cà phê nở ra là có thể thu hoạch được.

Mà quá trình này, cần thời gian tận mấy ngày.

- Để người mang một ít phân bón đến đây, cây cối xanh tươi ở hoa viên đều sẽ được bón phân.

Mục Lương âm thanh điềm đạm nghiêng đầu dặn dò.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu nói:

- Ta đã biết, để ta bảo Tiểu Lan đi sắp xếp.

- Ừ.

Mục Lương gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan quay người rời đi, đi sắp xếp những gì anh vừa nói.

Còn anh thì đi đến chỗ khu vực của Đôi Cánh Thiên Sứ.

Tiểu Đôi Cánh Thiên Sứ phát triển rất chậm, dựa theo tình hình hiện tại, có thể phải mất đến nửa năm để cải thiện trình độ chung.

- Trong thời gian nửa năm, thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ đã bùng phát lên.

Mục Lương cảm thán một tiếng.

Hiện tại anh hi vọng Vưu Phi Nhi có thể nghiên cứu ra bí dược trị liệu ‘Cảm Nhiễm Hư Quỷ’.

Sau đó không bao lâu, Mục Lương trở lại cung điện, vừa đi vào sảnh chính, đang muốn đi về hướng thư phòng, liền bị tiểu hầu gái gọi lại.

- Đại nhân, rượu hoa quả đã ủ xong, ngài có muốn nếm một chút không?

Tiểu Mật âm thanh nhu nhược nói.

Mục Lương bước chân dừng lại, kinh ngạc xoay người, tiểu hầu gái không nói, anh suýt chút nữa quên mất rượu hoa quả.

- Rót một cốc rồi mang đến thư phòng.

Anh bình tĩnh nói.

- Vâng.

Tiểu Mật ngoan ngoãn đáp lại.

Mười phút sau.

Tiểu hầu gái đẩy cửa thư phòng ra, trong tay còn bưng khay, phía trên bày ba cái chén lưu ly, bên trong lưu ly là những rượu trái cây vị khác nhau.

- Đại nhân, đây là rượu táo, ngài nếm thử đi.

Tiểu Mật cẩn thận đặt ly rượu táo màu vàng nhạt lên bàn.

Mục Lương nâng cốc rượu trái cây lên, đưa tới mũi ngửi ngửi, trong rượu có mùi thơm thoang thoảng, lại có vị chua của táo.

Anh khẽ mở miệng nhấp một ngụm rượu táo, vị chua chua ngọt ngọt, còn có chút cồn nhẹ, tửu lượng không cao.

Tiểu hầu gái khẩn trương nhìn, thấy Mục Lương cũng không lộ ra vẻ chán ghét, cô mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

- Vị cũng không tệ lắm, viết rõ ràng phương pháp sản xuất, đưa tới công xưởng rượu, có thể sản xuất ra một lượng lớn.

Mục Lương hài lòng gật đầu.

- Vâng.

Tiểu Mật vội vàng gật đầu.

Cô bé mang chén rượu thứ hai đưa về phía trước, cung kính nói:

- Đại nhân, đây là rượu quýt.

Mục Lương còn chưa nếm thử rượu, đã lại hỏi về hương vị nồng đậm mùi quýt.

- Mùi thơm quá.

Anh mở miệng nhấp một ngụm rượu quýt nhạt, có chút ngọt ngào.

Sau đó, anh nhấp thêm một ngụm lớn, rồi từ từ nuốt xuống cổ họng, mùi quýt còn nồng hơn nữa.

Hơn nữa, độ cồn của loại rượu trái cây này không cao, rất thích hợp cho phái nữ uống.

- Cái này cũng không tệ.

Mục Lương gật đầu khen ngợi.

- Vâng.

Tiểu Mật tâm tình kích động, liên tục xoay người cúi đầu.

Không chờ cô đưa đến chén rượu thứ ba, Mục Lương đã đưa tay cầm chén rượu lên, theo thói quen trước ngửi mùi trước sau đó mới nếm thử.

Rượu lê không có mùi vị gì, mùi hương nhàn nhạt cũng không ngửi được là có ngon hay không.

Mục Lương nếm thử rượu lê một lát, phát hiện hương vị cũng không ngon, chỉ có hương vị chua, hơn nữa hàm lượng cồn cũng rất thấp.

Đây không giống như rượu, mà giống như một thức uống có hương vị của rượu, hơn nữa còn là một thức uống có hương vị rất bình thường.

Mục Lương dặn dò:

- Lê không nên dùng làm rượu nữa, nó không thích hợp dùng để làm rượu.

- Vâng, ta nhớ rồi.

Tiểu Mật cung kính cúi đầu.

- Không thể dùng để làm rượu, nhưng thật ra cũng có thể chế biến thành đường phèn hầm tuyết lê.

Mục Lương nhẹ giọng nói.

- Làm đường phèn hầm tuyết lê sao?

Tiểu Mật chớp chớp đôi mắt, trong đầu đầy nghi hoặc.

Mục Lương xé một trang giấy, cầm lấy bút than trên giấy viết xuống cách làm đường phèn tuyết lê, đưa cho tiểu hầu gái.

- Hãy thử làm qua một chút.

Anh lạnh nhạt nói.

Nếu như chế biến thành công đường phèn tuyết lê, lại sẽ có thêm một món ăn khác ở Tam Tinh Lâu.

- Vâng.

Tiểu Mật hai tay tiếp nhận tờ giấy, tò mò nhìn chữ bên trong.

Cách chế biến đường phèn tuyết thực ra rất đơn giản, cô chỉ cần nhìn hai lần liền nhớ kỹ, sau lui tới mặt bàn thu dọn chén rượu bên trên, cung kính cúi đầu sau đó xoay người rời khỏi thư phòng.

- Ngược lại nếu có thể mở một quán rượu ở phố buôn bán, ở ngay cạnh Tam Tinh Lâu thì cũng được.

Đôi mắt đen của Mục Lương lóe lên.

Anh lại lần nữa kéo ra một trang giấy, cầm lấy bút than tô tô vẽ vẽ, đem hình thức kinh doanh quán rượu viết xuống, đồng thời còn có định giá các loại rượu khác nhau.

Công xưởng rượu đã ủ chế ra không ít rượu lúa mì, còn có các loại nồng độ cồn khác nhau, góp nhặt số lượng lớn cũng đủ mở một quán rượu.

Một tiếng sau, Tiểu Mật quay trở lại, trong tay cầm khay, bên trong còn có một bát đường phèn tuyết lê.

- Đại nhân, ngài mau nếm thử xem.

Tiểu Mật giọng nói cung kính.

Cô bé cẩn thận bưng bát lưu ly lên, bày ở trước mặt Mục Lương.

Anh nhìn trong chén óng ánh đường phèn tuyết lê, bề ngoài trông không tệ, cũng không biết hương vị thế nào?

Anh cầm lấy thìa, múc một chút nước đường bỏ vào miệng thưởng thực.

- Ừm, rất ngọt, lần sau cho cho nửa đường thôi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu nói.

- Vâng.

Tiểu Mật nhanh chóng gật đầu đáp lại.

- Làm sẵn mấy bát đường phèn tuyết lê sau đó có thể bỏ vào tủ lạnh, ướp lạnh sau có thể coi như bán đồ ngọt.

Mục Lương lại nghĩ tới một cách kiếm tinh thạch hung thú.

Anh sẽ mở một cửa hàng đồ ngọt trên Phố Buôn Bán, nơi chuyên bán các đồ ngọt khác nhau, chẳng hạn như khoai lang viên, súp khoai lang, súp ngô ngọt, đường phèn tuyết lê.

Vị ngọt là thứ tương đối thiếu trong thế giới này, mở một cửa hàng đồ ngọt, chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh.

………

Khi màn đêm buông xuống, Phố Buôn Bán sầm uất dần dần trở nên yên tĩnh.

Trên đường cũng đã ít người đi bộ hơn, nhưng khu phố cũng sẽ sống động hơn so với khi Tiểu Huyền Vũ di chuyển.

Ở trong hậu trường Viện Ca Kịch, Tân Ny vén mái tóc buộc chặt của mình sau đó thở một hơi dài. Buổi biểu diễn hôm nay đã kết thúc.

- Mọi người, sau khi trở về hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn có bốn buổi biểu diễn nữa, sau đó liền tha cho các ngươi nghỉ một ngày.

Tuyết Cơ đi vào trong hậu trường Viện Ca Kịch hét lên.

- Vâng.

Nhóm người biểu diễn mỉm cười, đồng thanh đáp lại.

- Tân Ny, có mệt không?

Tuyết Cơ đưa tay khoác lên trên vai cô gái.

- Không sao đâu.

Tân Ny nở một nụ cười gượng gạo.

Tuyết Cơ đưa tay ra bắt lấy nắm đấm, động viên:

- Trở về hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.

- Ừ, ta biết rồi.

Tân Ny mỉm cười gật đầu.

- Vậy thì ta đi trước.

Tuyết Cơ hướng về nhóm người biểu diễn vẫy tay tạm biệt, quay người rời khỏi hậu trường Nhà Hát.

- Ta cũng đi trước đây.

Tân Ny cũng hướng về phía nhóm người biểu diễn vẫy tay tạm biệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận