Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2596: Chẳng Lẽ Chạy Đi Yêu Đương Lén Lút Rồi Sao?

An Kỳ chớp mắt hỏi:

- Bệ hạ, buổi tối ta có thể đi tìm Khắc Lai Mạn và Tây Ni chơi sao?

- Ừm, đi đi.

Mục Lương gật đầu.

An Kỳ lại cười tươi như hoa lần nữa:

- Bệ hạ thật tốt.

Nguyệt Thấm Lan đi tới, nói:

- Ăn tối xong rồi lại đi, có lẽ bây giờ hai cô ấy vẫn đang giao thức ăn, tối nay còn phải đến lớp học ban đêm học nhận biết chữ, nếu ngươi muốn đi tìm các cô ấy thì cứ đến lớp ban đêm là được.

- Vâng, Thấm Lan đại nhân.

An Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, ngước mắt nhìn về phía Mục Lương và Ly Nguyệt, ưu nhã hỏi:

- Linh Điền mới xây xong rồi à?

Mục Lương gật đầu nói:

- Ừm, Linh Điền tầng thứ hai đã xây xong, ngày mai ta sẽ xây tầng thứ ba.

Nguyệt Thấm Lan tưởng tượng một chút, hai tầng Linh Điền trên không sẽ để lại ấn tượng khắc sâu cỡ nào cho người nhìn thấy?

Mục Lương dặn dò:

- Ngày mai có thể đăng chuyện này lên báo, miễn cho dân chúng khủng hoảng và suy đoán lung tung.

- Được, ta sẽ sắp xếp người làm chuyện này.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu một cái.

Nếu là tin khẩn cấp, vậy thì hiện tại phải đi thông báo cho Xưởng In để bọn hắn sắp xếp nội dung một lần nữa, ít nhất cũng phải mất nửa giờ đồng hồ.

Cô xoay người rời đi chính sảnh, lưu lại hai người Mục Lương và Ly Nguyệt.

- Bệ hạ đi tắm trước đi, cơm tối còn phải chờ thêm một hồi.

An Kỳ ngoan ngoãn nói.

- Ừm, ta đã biết.

Mục Lương mỉm cười, cất bước đi về phía thư phòng.

Khi anh tắm rửa xong đi ra thì Ly Nguyệt cũng đã đổi thường phục, mái tóc dài màu trắng bạc còn có chút ẩm ướt.

Mục Lương giơ tay phất qua mái tóc của nàng, toàn bộ hơi nước biến mất, lại khôi phục thành dáng dấp trơn thuận khô mát.

Môi hồng của Ly Nguyệt hơi mấp máy, cố nên không nói ra hai chữ "Cảm ơn", Mục Lương không thích nghe cô nói hai chữ khách sáo này.

- Cộp cộp cộp ~~~~

- Ta đã về rồi đây.

Giọng nói thanh thúy của Hi Bối Kỳ vang lên, cô vừa đi vào chính sảnh thì đã cùng Mục Lương bốn mắt nhìn nhau.

- A ~~~~

Hi Bối Kỳ kêu một tiếng, vội vàng cúi đầu, chạy như trốn trở về Thiên Điện của mình.

Cô không ngờ vừa trở về thì lại tình cờ chạm mặt Mục Lương, còn may là mình phản ứng nhanh nhẹn, nếu không đã nhào tới ôm anh rồi.

Lúc này, cô gái Ma Cà Rồng đã nghĩ đến việc dọn ra cung điện, như vậy thì không cần phải gặp mặt Mục Lương mỗi ngày rồi sinh ra một ít ý tưởng khiến người ta mặt đỏ tới mang tai nữa.

- Cô ấy bị làm sao vậy?

Ly Nguyệt dấu hỏi đầy đầu.

Mục Lương mím môi một cái, ôn hòa nói:

- Ta cũng không biết.

- Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì, không được, ta muốn đi hỏi thăm Hi Bối Kỳ một chút.

Ly Nguyệt nói xong liền muốn đi tới Thiên Điện.

Mục Lương kéo tay cô gái tóc trắng, ôn hòa nói:

- Không cần đâu, nếu như có chuyện gì thì vừa rồi cô ấy đã nói với chúng ta rồi.

- Cũng đúng…

Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu.

Nguyệt Phi Nhan đi ngang qua thuận miệng chen vào một câu:

- Có lẽ là cô ấy trở về phòng đi vệ sinh, chắc là không nhịn nổi nữa.

- ...

Khóe mắt của Mục Lương co giật một cái.

Sau khi trở lại Thiên Điện, Hi Bối Kỳ lập tức đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa phòng ngồi sụp xuống.

Khuôn mặt xinh đẹp của côđỏ ửng, lẩm bẩm:

- Làm sao bây giờ, một hồi nữa còn phải ăn tối, ở gần Mục Lương như vậy ta sẽ không thể khống chế bản thân được.

- Hay tối nay không ăn?

Cô do dự một chút.

Hi Bối Kỳ vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, lẩm bẩm:

- Không được, không ăn cơm thì mình ngủ không được.

Cô do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lấy dũng khí đứng lên, chuẩn bị rời đi Thiên Điện đến nhà ăn, ăn no rồi tính sau.

- Đi đâu thế?

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, Mục Lương đột nhiên xuất hiện ở trong Thiên Điện, đứng phía sau lưng cô gái Ma Cà Rồng.

Hi Bối Kỳ chợt rùng mình một cái, xoay người nhìn ra phía sau, gương mặt soái khí của anh lập tức đập vào tầm mắt.

- Mục, Mục Lương, sao ngươi lại tới đây?

Cô lắp ba lắp bắp hỏi.

Mục Lương hơi nhướng mày, hỏi:

- Ta tới thăm ngươi, trông ngươi có vẻ không quá thoải mái cho lắm?

- Không có, ta rất khỏe.

Hi Bối Kỳ rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân của mình.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, buồn cười hỏi:

- Vậy tại sao ngươi không dám ngẩng đầu nhìn ta?

- A, không có nha, ta đang nhìn ngươi mà.

Hi Bối Kỳ lắp bắp đáp, lập tức ngẩng đầu lên, chỉ là ánh mắt ngó nghiêng lung tung.

Mục Lương cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy cô gái Ma Cà Rồng rất đáng yêu, tuy bình thường có chút hùng hùng hổ hổ, nhưng mà vẫn có mặt hấp dẫn.

Anh vươn tay nắm cằm của cô gái Ma Cà Rồng rồi cúi đầu.

Đôi mắt màu vàng kim của Hi Bối Kỳ trừng lớn, con ngươi của cô nhanh chóng co rút lại, thậm chí còn quên vả việc hô hấp.

Bên kia, trong nhà ăn, Nguyệt Thấm Lan và đám người Hồ Tiên đã ngồi xuống, chờ đợi Mục Lương không biết đi nơi nào trở về.

Nguyệt Thấm Lan nghi ngờ nhìn về phía Ly Nguyệt, hỏi:

- Mục Lương chạy đi đâu thế?

Cô sắp xếp xong chuyện in báo, khi trở về lại không nhìn thấy Mục Lương đâu cả.

- Ta cũng không biết.

Ly Nguyệt lắc đầu, Mục Lương nói là cần đến thư phòng một chuyến rồi chưa từng xuất hiện lần nữa.

Nguyệt Phi Nhan nghiêng đầu suy đoán:

- Kỳ quái, chẳng lẽ là hắn chạy đi yêu đương lén lút rồi?

- Ngươi nói bậy gì đấy?

Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên gõ đầu con gái.

- Ta chỉ buột miệng nói thôi mà, sao ngươi lại đánh ta chứ!

Nguyệt Phi Nhan ủy khuất ôm đầu, nhìn chằm chằm cô gái ưu nhã với ánh mắt u oán.

Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt nói:

- Ai bảo ngươi đáng bị đánh.

Nguyệt Phi Nhan le lưỡi một cái:

- Lêu lêu lêu ~~~

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân truyền đến, Mục Lương bình tĩnh đi vào nhà ăn, gật đầu chào hỏi các cô gái rồi mới ngồi xuống chủ vị.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng hỏi:

- Mục Lương, ngươi vừa đi đâu thế?

- Đi vệ sinh.

Mục Lương đáp với vẻ mặt không cảm xúc.

Nguyệt Phi Nhan hỏi với vẻ mặt hồ nghi:

- Đi vệ sinh mà lâu như thế sao?

Ngải Lỵ Na nín cười hỏi:

- Thế nào, ngươi hỏi tỉ mỉ như vậy không tính ăn cơm à?

- Làm gì có, hừ, ta không hỏi nữa!

Nguyệt Phi Nhan lập tức đỏ mặt.

Cô vội vã cầm đũa lên, mặc kệ Mục Lương vẫn chưa hề động đũa mà gắp một miếng thịt cho vào miệng, che giấu sự lúng túng của mình.

Nguyệt Thấm Lan mở miệng muốn nói cái gì đó thì lại bị Mục Lương vươn tay đè xuống, sau đó cầm đũa lên gắp thịt cho vào miệng.

Những người còn lại thấy thế mới cầm đũa lên, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.

Nguyệt Phi Nhan nói sang vấn đề khác:

- A, Hi Bối Kỳ còn tắm chưa xong sao?

- Ta tới rồi đây.

Giọng nói của Hi Bối Kỳ vang lên, gương mặt đỏ hồng đi vào nhà ăn, còn len lén liếc nhìn Mục Lương.

Bây giờ, cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, sự dị dạng trong lòng đã được ép xuống.

- Ngươi vừa tắm nước nóng à, sao mặt đỏ như cà chua thế?

Nguyệt Phi Nhan suy đoán.

- Ừ đúng rồi, ta tắm nước nóng.

Hi Bối Kỳ hàm hồ đáp một tiếng, nghĩ thầm thật may quá, đã có người thay mình tìm cớ rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận