Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1409: Hải Yêu



- Ừm hanh a~~~

Duy Lệ Á từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận tín hiệu từ nước biển truyền đến, có thể biết được tình hình cách xa mấy chục ngàn mét, đây chính là năng lực đặc biệt của tộc Hải Yêu.

Cũng chính vì năng lực này, khiến cho Hải Yêu có thể tránh né phần lớn các nguy hiểm.

Ào ào~~~

Nước biển cuồn cuộn lên, có những con sóng từ xa đang tiến đến đây.

Duy Lệ Á mạnh mẽ mở mắt ra, cơ thể cô đứng thẳng lên, đứng trên mặt nước, đôi mắt màu xanh đậm nhìn về phía xa xa.

- Có thứ gì đó đang tiến đến gần!!

Cô nhăn mày lại, mái tóc dài ở sau tai xoã xuống.

Mặt nước biển biến động càng dữ dội hơn, phía xa xa xuất hiện một bóng mờ to lớn, có thứ gì đó đang đến gần.

Duy Lệ Á cảm nhận được gì đó, sắc mặt cô trở lên trắng bệch, dưới chân mất đi chống đỡ, cơ thể chìm vào trong nước biển. Cô cảm nhận được khí tức khiến cho người khác không thể thể hít thở được, cơ thể cô cũng đang run rẩy, sợ hãi chiếm giữ tâm trí.

- Đó là cái gì?

Duy Lệ Á vô cùng hoảng hốt, muốn chạy khỏi nơi này, nhưng cơ thể lại bởi vì sợ hãi mà không thể khống chế được.

Rào rào~~~

Cô nhìn về phía trước, hải lý có thứ gì đó đang nhanh chóng đến gần, khí tức kinh khủng càng ngày càng nồng nặc.

Cơ thể của Duy Lệ Á run rẩy, chỉ có thể thu lại khí tức của bản thân, tận lực để cho mình ẩn thân. Chưa qua bao lâu, cô đã nhìn thấy vật đến cái gì, chân của một con ma thú giống như hòn đảo to lớn đang di chuyển đến.

Trong đầu Duy Lệ Á trống rỗng, chỉ là chân của một con thú mà lại lớn như thế, vậy thì bản thể rốt cuộc thì bao lớn chứ?

Rắc rắc~~~

Không đợi cho cô cẩn thận suy nghĩ, phía xa xa lại xuất hiện một khí tức khác.

Sắc mặt của Duy Lệ Á lại càng trắng hơn, Rồng Biển xuất hiện ở trước mặt cô, đôi mắt của thú to lớn đang đánh giá cô.

- Xin chào...

Cô sắp khóc rồi, khoé miệng đưa ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.

Rồng Biển vẫn không nhúc nhích, cái đuôi mạnh mẽ vẫy vẫy, dòng nước biển quấn lấy Duy Lệ Á, khiến cho đầu óc cô chóng váng, nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.

Một bên khác, bên trong cung điện khu Trung Ương.

Trong phòng sách, động tác viết của Mục Lương dừng lại.

- Làm sao thế?

Nguyệt Thấm Lan ngạc nhiên hỏi.

Mục Lương lắc đầu, tiếng nói ôn hoà:

- Không có gì, chỉ là Rồng Biển đã cứu một người chết chìm ở trong biển mà thôi.

- Rồng Biển còn có thể cứu người sao?

Khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan lộ vẻ ngạc nhiên.

- Ha ha ha, tính cách của nó rất tốt.

Mục Lương cười một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan che miệng cười khẽ, lần đầu tiên nghe thấy Mục Lương khen ngợi thú thuần dưỡng của chính mình.

Anh cười cười chuyển chủ đề:

- Ngày mai là có thể đến vương quốc Hải Đinh rồi, công tác ngoại giao chuẩn bị thế nào rồi?

- Yên tâm, đã chuẩn bị xong rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

Cái gọi là công tác ngoại giao, thực ra chính là lễ vật chuẩn bị thăm hỏi quốc vương của Hải Đinh.

Tiếng nói bình thản của Mục Lương:

- Ngày mai nói Bạch Sương và Nguyệt Thấm Di về trước, sau khi chào hỏi xong thì chúng ta sẽ chính thức đến thăm hỏi.

Thiết lập quan hệ ngoại giao với một quốc gia, đây không phải là chuyện đơn giản, không thể tuỳ tiện hành động.

- Ừm, ta cũng có dự tính như thế, để cho Hồ Tiên cùng đi gửi lời chào.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.

- Vì để an toàn, để cho Hổ Tây âm thầm đi theo.

Mục Lương dặn dò Hổ Tây có năng lực giác tỉnh Bước Nhảy Không Gian, kết hợp vơi khôi giáp U Linh, gặp phải nguy hiểm cũng có thể mang Hồ Tiên quay về.

Anh không hiểu biết nhiều đối với vương quốc Hải Đinh, lỡ như đối phương động thủ với Hồ Tiên, vậy thì nguy hiểm rồi.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu trả lời.

Mục Lương nhớ đến gì đó, nghiêng đầu hỏi:

- Bên Tuyết Cơ thế nào rồi?

- Cô ấy vẫn còn đang ở thành Tát Luận, vẫn đang ở trong hiệu buôn Dụ Chính như cũ.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Từ sau khi Bách Biến Ma Nữ cứu Dụ Phong Nhi, đã được Dụ Chính xem như là khách quý, mỗi ngày đều tiếp đãi ăn ngon uống ngon, có yêu cầu gì cũng đều tận lực hoàn thành.

Tuyết Cơ cũng không hoang phí thời gian, thường cuyên mặc khôi giáp U Linh rời khỏi nơi đó, đến xung quanh thành Tát Luận thám thính các loại tình báo của vùng đất mới.

Bên người cô cũng có thêm một người đi cùng, Tố Tô giống như đã nhận định cô, có đuổi cũng đuổi không đi.

- Nói cô ấy cẩn thận một chút, hiệu buôn Dụ Chính này không đơn giản.

Tiếng nói bình thản của Mục Lương.

Anh đã hỏi qua Bạch Sương và Nguyệt Thấm Di, phía sau hiệu buôn Dụ Chính này có sự tồn tại của thế lực còn mạnh mẽ hơn cả Vương thất, đây cũng là điều mà chủ cửa hàng này có thể kiêu ngạo, đứng sừng sững ở vương quốc Hải Đinh, cũng là nguyên nhân mà Vương thất không thể làm được gì.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ta đã từng nhắc nhở cô ấy, yên tâm đi, cô ấy rất thông minh.

- Nếu như thông minh, thì trước đây cũng sẽ không bị Tiểu Thải bắt lại.

Mục Lương cười một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan cũng bật cười vài tiếng, không nghĩ đến anh vẫn còn nhớ rõ chuyện này, trước đây Bách Biến Ma Nữ thám thính thành Huyền Vũ, lại còn bị Kỳ Nhông Chín Màu và đám người Ly Nguyệt bắt được.

- Người thì sẽ luôn có lúc sai lầm.

Âm thanh thanh thúy của cô vang lên.

- Nói chung là nói cô ấy cẩn thận rồi lại phải thật cẩn thận hơn, an toàn là trên hết.

Mục Lương cười cười gật đầu nói.

Nguyệt Thấm Lan lại gật đầu trả lời:

- Vâng, đã biết.

- Thế nhưng nếu như có người bắt nạt cô ấy, thì cũng không cần phải sợ, bị bắt thì ta sẽ đi cứu cô ấy.

Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe sáng lên.

Nguyệt Thâm Lan lườm qua một cái:

- Có lời này của ngươi, thì e rằng cô ấy muốn buông tay buông chân đi làm rồi.

- Người của thành Huyền Vũ ta, không cần sợ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bảo toàn mạng nhỏ.

Mục Lương cười to lên nói.

- Vâng vâng, ta sẽ nói với cô ấy.

Biểu cảm của Nguyệt Thấm Lan là 'ta đều theo ý ngươi’, rồi đóng quyển sổ lại, đứng lên nói:

- Cục quản lý còn có việc, ta đi làm việc trước đây.

Tiếng nói dịu dàng của Mục Lương truyền đến:

- Đi đi, chú ý nghỉ ngơi.

- Đều là một vài công việc nhẹ nhàng, không mệt.

Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa nói.

- Ngươi luôn nói như vậy.

Mục Lương giơ tay lên, ngưng tụ thành một giọt Nguyên Tố Sinh Mệnh, đưa vào trong cơ thể của Nguyệt Thấm Lan.

- Bây giờ thật sự là không mệt nữa.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan giương lên, cảm thấy cả người đều thoải mái, đi bộ cũng nhẹ nhàng hơn. Nếu như cứ tiếp tục bồi bổ như thế, thì tướng mạo của cô e rằng sắp trở lại lúc hai mươi tuổi rồi.

……………..

Khụ khụ~~~

Duy Lệ Á từ từ mở đôi mắt xinh đẹp ra, lông mi mảnh khảnh hơi rung rung, cảm xúc từ dưới cơ thể truyền đến khiến cho cô nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Cô đánh giá xung quanh, dưới thân là mặt đất bằng phẳng, phía sau không xa chính là nước biển cuồn cuộn, chỉ là nước biển vẫn luôn di chuyển về phía sau.

Chính xác mà nói, là mặt đất ở phía dưới người cô đang di chuyển.

- Đây là nơi nào?

Đôi mắt xinh đẹp của Duy Lệ Á mở to, khẩn trương ngắm nhìn bốn phía.

Cô chỉ nhớ là bản thân gặp phải một con ma thú khổng lồ ở trong biển, sau khi bị đối phương công kích liền hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại liền xuất hiện ở nơi này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận