Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 860: Hoàn Thành Chế Tạo Khung Thuyền Vận Chuyển



Mục Lương thì đứng trước một khung xương khác, dùng tơ nhện tìm kiếm mạch lộ rồi bắt đầu tạo dựng.

Lê Nhã và Lê Tuyết nghiêm túc quan sát.

Các cô đang học tập, loại cơ hội này rất hiếm có, muốn trở thành Linh khí sư cao cấp thì phải quan sát nhiều.

Đôi mắt màu xám Lê Nhã trở nên trống rỗng, trong tầm mắt của cô, khung xương biến thành nửa trong suốt.

Cô có thể thấy rõ ràng bên trong khung xương, mạch lộ bán thành phẩm do Mục Lương và Già Lạc tạo dựng ra.

- Thật phức tạp...

Cô khen ngợi không thôi.

Thời gian lại trôi qua lần nữa, phải tốn gần ba giờ mới có thể hoàn thành tạo dựng mạch lộ khung thuyền.

- Hoàn thành.

Mục Lương khảm nạm viên tinh thạch hung thú cuối cùng vào khung thuyền.

Khung thuyền dài trăm mét được khảm nạm hàng trăm viên tinh thạch, tất cả đều là tinh thạch sơ cấp thượng đẳng.

- Thành chủ đại nhân, mời ngươi khải linh.

Già Lạc ưu nhã đưa tay ra hiệu.

- Ừ.

Mục Lương đi lên trước, nặn ra một giọt máu đỏ tươi từ đầu ngón tay rồi chậm rãi nhỏ xuống tinh thạch hung thú trên khung xương.

Máu thấm vào tinh thạch hung thú, ánh sáng màu xanh lạnh lẽo chợt lóe lên.

- Hử?

Mục Lương cau mày, khải linh thất bại?

- Thành chủ đại nhân, khải linh vẫn chưa chính thức bắt đầu.

Già Lạc nhắc nhở:

- Khung thuyền quá lớn, cho nên cần nhiều máu hơn.

- Thì ra là như thế.

Mục Lương bừng tỉnh.

Anh khép ba ngón tay lại, máu tươi từ đầu ngón tay chảy ra rồi rơi xuống từng viên tinh thạch.

Ông~~

Ánh sáng màu xanh nhạt lại tỏa sáng bên trên khung xương, lần này không có bị dập tắt.

Dưới tia sáng màu xanh nhạt, các khe hở ghép nối khung thuyền chậm rãi biến mất, toàn bộ khung thuyền dung hợp trở thành một thể hoàn chỉnh.

Quá trình khải linh kéo dài hơn mười phút thì ánh sáng xanh lạnh lẽo mới biến mất, lộ ra khung thuyền bóng loáng dài trăm thước.

- Thành công.

Đôi mắt màu xanh da trời của Già Lạc lập loè tia sáng.

Cô đi lên trước, quan sát tỉ mỉ khung thuyền sau khi được khải linh.

Khung thuyền không thẳng toàn bộ, mà có đường cong, hai đầu vểnh lên trên bốn mươi lăm độ, vừa vặn có thể dán vào thân thuyền lưu ly.

Mục Lương đưa tay ra, nhẹ nhàng ấn vào tinh thạch trên nó.

Ông~~~

Tia sáng màu xanh nhạt lại xuất hiện lần nữa, khung thuyền bay lên khỏi mặt đất, lơ lửng trên không cao ba mét.

Mục Lương bay lên không trung, đứng trên khung thuyền, sau đó thi triển Lĩnh Vực Trọng Lực.

- Các ngươi lùi lại một chút.

Anh nhìn về phía Già Lạc và chị em Lê Nhã.

- Vâng.

Lê Nhã và Lê Tuyết vội vàng lùi lại, trong lòng hiện lên sự nghi ngờ.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, trọng lực tăng lên gấp đôi, nhưng nó vẫn có thể lơ lửng cách mặt đất một đoạn

Sau năm phút, khung thuyền phát ra một tiếng ‘kẹt kẹt', sau đó trầm xuống một mét, nhưng vẫn không có chạm đất.

Mục Lương thu lại Lĩnh Vực Trọng Lực, tán thưởng một câu:

- Ít nhất có thể chịu được một triệu cân.

Anh vừa bỏ thêm trọng lực ít nhất một triệu cân lên trên khung thuyền.

- Dùng để làm Phi Thuyền vận chuyển là đủ rồi.

Già Lạc hài lòng nói.

Mục Lương gật đầu cười:

- Nếu dán thêm tài liệu thú Phù Không vào thân thuyền thì có thể chịu được trọng lượng nặng hơn nữa.

Đáy của Phi Thuyền vận chuyển ngoại trừ một phần nhỏ làm bằng lưu ly thì vẫn có thể phủ thêm một tầng tài liệu thú Phù Không.

Mục đích của việc này là cho phép Phi Thuyền giữ thăng bằng khi lơ lửng trên không, đồng thời đề cao năng lực vận tải.

Trong suy nghĩ của Mục Lương, Phi Thuyền có thể tải trọng ít nhất là mấy triệu cân hàng hóa.

- Tất cả phải chờ Phi Thuyền hoàn thành thì mới có thể thử nghiệm được.

Đôi mắt màu xanh da trời của Già Lạc mang theo ý cười, số liệu trước mắt cũng chỉ là ước tính mà thôi.

Mục Lương chỉ khẽ cười, không nói gì.

Anh giơ tay chạm vào tinh thạch khảm trên khung thuyền, để nó ngừng vận chuyển, đáp xuống mặt đất.

Mục Lương vận dụng năng lực để di chuyển khung thuyền vào trong thân thuyền bằng lưu ly, sau đó hoàn mỹ dán vào đáy thuyền.

Anh hơi nhúc nhích ý niệm, lưu ly nhanh chóng bao trùm khung thuyền.

Đáy thuyền lưu ly và khung thuyền hợp nhất, chỉ chừa lại tinh thạch hung thú khống chế khung xương ở bên ngoài.

Mục Lương lại chạm vào tinh thạch trên khung xương một lần nữa.

Ông~~

Tia sáng màu xanh nhạt sáng lên, lần này là toàn bộ con thuyền bay lên cách mặt đất hơn ba mét.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, thân thuyền tiếp tục lên cao cho đến khi chạm đến trần nhà Xưởng Đóng Tàu mới thôi.

Anh buông tay ra, thuyền vẫn có thể lơ lửng.

Sau khi thử đi thử lại nhiều lần, tính ổn định của khung thuyền cực mạnh, không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.

Phanh!!

Thân thuyền lưu ly chạm đất một lần nữa, Mục Lương bước ra ngoài.

Công tác tiếp theo chính là dán tài liệu thú Phù Không đã qua xử lý lên thân thuyền lưu ly, sau đó tiến hành tạo dựng mạch lộ và khải linh, công tác này cần tốn ít nhất ba ngày.

………..

Đông đông đông….

Sáng sớm, tiếng chuông vang lên khắp bầu trời Nội thành.

- A ha~

Hạ Lạc ngáp một cái, dụi mắt đi ra khỏi Thiên Điện.

Cô đi vào trong Cung điện, bốn phía rất yên tĩnh.

- Chẳng lẽ mình dậy quá sớm?

Hạ Lạc nhỏ giọng thầm thì.

Cô đã tới thành Huyền Vũ đã được ba ngày, nhưng vẫn còn chưa quen với nhịp sống ở nơi đây.

Hạ Lạc chớp chớp đôi mắt màu cam, băng qua hành lang dài tới chính sảnh.

Tiểu hầu gái đang lau sàn, nghe được tiếng bước chân thì quay đầu nhìn lại.

- Tiểu thư Hạ Lạc, ngươi thức dậy rồi.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn chào hỏi.

- Chào buổi sáng.

Hạ Lạc lễ phép chào lại.

Vệ Ấu Lan nói:

- Nhà ăn có để lại bữa sáng, tiểu thư Hạ Lạc có thể ăn một chút.

- Ừ.

Hạ Lạc hồn nhiên gật đầu.

Cô đi tới nhà ăn, vào trong mới phát hiện không có một ai.

Trên bàn cơm có hai đĩa bánh bao trắng tinh, một chén cháo lúa mì lớn và hai trái bắp vàng óng.

Cô cầm bánh bao lên, nó vẫn còn bốc hơi nóng.

Ùm~

Hạ Lạc cắn một miếng bánh bao rồi uống một ngụm cháo lúa mì, vừa ăn vừa tò mò những người khác đi nơi nào?

Cộp cộp cộp.....

Diêu Nhi đi vào nhà ăn, tay xách xô nước bằng lưu ly, chuẩn bị cọ rửa ghế ngồi trong nhà ăn.

- Tiểu thư Hạ Lạc, những món này đủ ăn không?

Diêu Nhi quan tâm hỏi.

- Đủ rồi, ta ăn không hết, ngươi lưu lại cho những người khác đi.

Hạ Lạc hồn nhiên nói.

- Tiểu thư Hạ Lạc, những người khác đều đã ăn rồi, những món này là dành riêng cho ngươi.

Diêu Nhi dịu dàng giải thích.

- A, tất cả mọi người đều ăn rồi?

Đôi mắt màu cam của Hạ Lạc trừng lớn.

Diêu Nhi ngoan ngoãn nói:

- Đúng vậy, thời gian ăn sáng của Cung điện là bảy giờ đến tám giờ.

- Vậy bây giờ là mấy giờ rồi?

Hạ Lạc vội vàng hỏi.

Cô biết phương thức tính giờ của thành Huyền Vũ, Nguyệt Phi Nhan đã nói cho cô biết trên đường trở về.

- Bây giờ là chín giờ.

Diêu Nhi cười khanh khách nói.

- Hả....

Khóe miệng của Hạ Lạc cứng đờ, cho nên không phải là cô dậy sớm, mà là ngủ quên mất.

Mặt cô hiện lên vẻ xấu hổ, nhỏ giọng hỏi:

- Tại sao không ai đánh thức ta?

- Đại nhân Mục Lương nói ngươi vừa mới tới nên không cần làm việc, có thể ngủ thêm một chút.

Diêu Nhi giải thích.

-.... Ừ, được rồi.

Hạ Lạc ngượng ngùng gật đầu.

- Nếu ăn điểm tâm xong rồi thì tiểu thư Hạ Lạc có thể tới Nội thành dạo chơi.

Diêu Nhi đề nghị.

- Ừ, ta biết rồi.

Hạ Lạc gật đầu.

Khi tới thành Huyền Vũ lần này, cô vẫn chưa từng rời khỏi khu vực Trung Ương, dù sao thì Trung Ương quá đẹp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận