Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 427: Mang Theo Nhiệm Vụ Tới Thành Phi Điểu

Nếu có nho thì tốt hơn, như vậy có thể chế được rượu nho, chắc chắn lại có thể kiếm rất nhiều tinh thạch hung thú.
Như vậy cách góp đủ một triệu điểm tiến hóa động vật thuần dưỡng tiến hóa cấp chín sẽ càng gần.
Bối Nhĩ Liên cụp mắt xuống, dùng hoa quả làm rượu, chuyện này chỉ có thành Huyền Vũ mới có thể làm ra được.
- Mọi người nghỉ ngơi sớm một chút.
Mục Lương đứng lên, chuẩn bị đi trở về tiếp tục làm việc.
Bối Nhĩ Liên đột nhiên mở miệng hỏi:
- Mục Lương các hạ, còn mấy ngày nữa có thể đến thành Dạ Nguyệt vậy?
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bốn ngày sau có thể đến thành Dạ Nguyệt.
Mục Lương thản nhiên nói.
Sau đó, anh cất bước rời khỏi, đi theo sau còn có Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt.
- Còn có bốn ngày…
Hi Bối Kỳ cúi cúi đầu, đôi mắt màu vàng óng ảm đạm xuống.
Cô cắn môi dưới, đột nhiên đứng lên, bước nhanh đuổi theo Mục Lương.
- Cô ấy làm sao vậy?
Bên trong đôi mắt màu hổ phách của Lan Đế có vẻ hoang mang.
- Ta không biết, về ngủ thôi.
Lỵ Lỵ nhún vai, đứng lên ngáp một cái, đi về hướng Thiên Điện.
Rất nhanh, người ở sân sau đều đi hết.
Nhóm tiểu hầu gái bắt đầu dọn dẹp đống than lửa, cũng dọn số thịt chưa ăn xong.
Trong chính sảnh, Mục Lương đang đi về hướng phòng làm việc.
- Mục Lương, đừng làm việc nhiều quá muộn rồi, sớm nghỉ ngơi một chút đi.
Nguyệt Thấm Lan tao nhã lên tiếng dặn dò.
- Ừm, ta biết rồi, ngươi mau đi ngủ đi.
Mục Lương ôn hòa lên tiếng gật đầu.
- Ta đi tắm đây.
Nguyệt Thấm Lan ngửi mùi trên người, mùi than lửa dầu khói rất nặng, rồi ưu nhã bước rời đi.
- Ta đi kiểm tra một chút.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.
- Đi đi, chú ý an toàn.
Mục Lương giang hai tay dịu dàng căn dặn.
Khuôn mặt trắng nõn của Ly Nguyệt hơi phiếm hồng, nhìn xung quanh một chút.
Cô đột nhiên đi về phía trước hai bước, ôm hông của Mục Lương, vùi đầu dán trong ngực của anh.
Mục Lương yên lặng ôm cô gái tóc trắng, mãi cho đến khi bị một loạt tiếng bước chân cắt đứt.
- Ta đi trước đây.
Ly Nguyệt tránh thoát, nhanh chóng rời đi như chạy trốn từ cửa lớn Chính Điện.
Mục Lương bĩu môi, nói trách:
- Thực sự là, tới không đúng lúc.
Anh nhìn về phía sân sau, trong tầm mắt hắn xuất hiện cô gái Ma Cà Rồng.
- Mục Lương, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Hi Bối Kỳ chạy chậm tới rồi đứng lại trước người Mục Lương.
- Chuyện gì vậy?
Mục Lương ấm giọng hỏi.
- Ta… Ta có thể ở lại không?
Hi Bối Kỳ nhìn Mục Lương với ánh mắt sáng ngời, bên trong đôi mắt màu vàng óng tràn đầy vẻ căng thẳng.
Cô đang ỷ vào say mà lấy hết can đam, dù cô đã uống trà Tinh Thần để đầu không đau không choáng váng, nhưng vẫn còn có một chút men say, lá gan cũng lớn không ít.
- Có thể.
Mục Lương không nhịn được bật cười.
- A!
Sắc mặt của Hi Bối Kỳ ngẩn ngơ, sau đó cô lại nhấn mạnh lần nữa:
- Ta chỉ muốn tiếp tục ở lại thành Huyền Vũ.
- Ừm, ta biết rồi.
Khóe miệng Mục Lương hơi nhếch lên.
Anh cong tay búng một cái xuống trán của cô gái Ma Cà Rồng, cười nói:
- Ngươi muốn ở bao lâu cũng được.
- Có thật không?
Hi Bối Kỳ trừng lớn con mắt màu vàng óng.
- Thật.
Mục Lương xoa đầu của Hi Bối Kỳ, giọng nhẹ nhàng nói:
- Chỉ cần ngươi không muốn, không có người nào có thể đưa ngươi đi.
- Cảm ơn.
Đôi mắt Hi Bối Kỳ ửng đỏ, kích động đến mức gật mạnh đầu.
Lúc này, lòng của cô có cảm xúc nhẹ nhàng trước nay chưa từng có, có câu nói này của Mục Lương, cho dù đến thành Dạ Nguyệt, cũng có thể yên tâm ở lại.
- Ngươi cứ yên tâm ở lại đi.
Mục Lương cười nhạt một tiếng.
- Vậy ta ở lại, có thể làm chút gì?
Hi Bối Kỳ xoa xoa tay nhỏ, đôi mắt màu vàng óng tỏa sáng lấp lánh.
- Ngươi thích làm công việc gì?
Mục Lương ôn nhu hỏi ngược lại.
- Ừm… Ta còn chưa nghĩ ra.
Hi Bối Kỳ lộ ra răng nanh đáng yêu cắn môi dưới, cau mày suy nghĩ.
Mục Lương vỗ bả vai cô gái Ma Cà Rồng, trấn an nói:
- Không vội, đêm nay cứ đi về nghỉ ngơi trước đi, nghĩ kỹ lại thì đến nói với ta.
- Ta biết rồi.
Hi Bối Kỳ nhoẻn miệng cười.
- Chuyện đó, Mục Lương ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
Cô vẫy vẫy tay nhỏ, bước chân nhẹ nhõm tung tăng rời đi về phía Thiên Điện.
- Thực ra, để cho cô ấy đến Không Quân cũng được.
Mục Lương cười cảm thán một tiếng, cất bước trở về phòng làm việc.
….
Sáng sớm.
Trong rừng Vạn Khô, gió cát đầy trời như xưa, chưa từng dừng lại.
Một ngày mới ở thành Phi Điểu, lại bắt đầu rồi.
Hạt cát bay lộn xộn va đạp vào bức tường pha lê, phát ra tiếng vang sàn sạt.
Trên tầng thứ hai của thành Phi Điểu, Ưng Lửa đỗ ở trên quảng trường nhỏ do thành Phi Điểu xây tạm thời.
Sáng tinh mơ, ở xa cách đó hơn trăm mét, đã có rất nhiều người đứng vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Ưng Lửa.
- Đây chính là hung thú cấp 7, nhưng dùng làm công cụ chở người và đồ vật, thật sự quá không thể tưởng tượng.
Đám người đều đang châu đầu ghé tai đánh giá, có người gật đầu phụ họa nói:
- Ai nói không phải đâu, chẳng qua ta rất muốn thể nghiệm một lần, đây chính là hung thú cấp 7 đó.
- Cưỡi một lần, ít nhất phải tốn hai mươi viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, ngươi có không?
- Đắt như thế á? Thật đáng tiếc rồi !
- Cộp cộp…
Tiếng bước chân vang lên, hai bóng người từ sau lưng Ưng Lửa đi xuống.
- Có người xuống dưới.
Quần chúng vây xem đang nói chuyện với nhau nói nhỏ dần.
Ngải Đức Luân nhìn về phía Nguyệt Phi Nhan, ngạc nhiên hỏi:
- Đội trưởng, chúng ta cứ như vậy đi tìm thành chủ thành Phi Điểu?
Ngải Đức Luân là người thú, đã từng là cấp dưới của Hồ Tiên, hai tay bị biến dị thành cánh. Từ đó, hắn có thể bay lượn ở trên không trung, lại mất đi đôi tay tiện lợi, ưu khuyết điểm chênh lệch rất lớn……
- Đúng vậy, nếu không thì sao?
Nguyệt Phi Nhan nghiêng đầu hỏi lại một câu.
Lần này, cô mang theo nhiệm vụ tới thành Phi Điểu, không đơn giản là hộ tống hành khách và vật phẩm như vậy.
- Ách, chúng ta mang theo mục đích tới chào hỏi, vẫn nên biểu hiện ra thành ý, đi tay không thì không hay.
Ngải Đức Luân nhỏ giọng nói.
- Vậy đi lấy một cân bánh quy nhỏ tới, xem như lễ gặp mặt đi.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói.
- Vâng.
Ngải Đức Luân bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, lấy một cân bánh quy nhỏ đi thăm hỏi, còn không bằng không lấy.
Hắn xoay người bước lên cầu thang làm bằng pha lê, chuẩn bị quay lại máy bay.
- Khoan đã, không cần cầm.
Nguyệt Phi Nhan chợt nhớ tới điều gì đó, gọi lại Ngải Đức Luân.
- Vì sao?
Ngải Đức Luân đầy mặt nghi hoặc, lại đi từ trên máy bay xuống.
- Bọn họ đều có mua bánh quy nhỏ, trái cây, bột mì,… Không cần thiết tặng quà.
Nguyệt Phi Nhan nói.
Cô nhớ rõ trên máy bay Huyền Vũ, có một nửa hàng hóa đều là của Hạ Lạc và Hạ Nạp Ân, bao quát 9 phần 10 các loại sản phẩm được bán ở Phố Buôn Bán.
Cho nên cô gái tóc đỏ cảm thấy, thành Phi Điểu cái gì cũng không thiếu, không cần thiết phải tặng quà.
Muốn đưa thì phải đưa quà lớn, đưa quà nhỏ thì đối phương chưa chắc sẽ coi trọng, nhưng quà lớn thì bọn họ lại không có, như vậy không bằng không đưa, miễn cho xảy ra chuyện không thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận