Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1010: Hai Vị Mỹ Nữ, Không Biết Hai Vị Có Hứng Thú Với Bí Dược Chữa Thương Không?

- Đi dạo thành Bắc Hải, tiếp đó lại đi Phố Buôn Bán tìm ăn ngon, cuối cùng lại đi xem kịch.

Ngải Lỵ Na ngồi trên ghế sô pha, bẻ ngón tay và mô tả từng thứ một.

- Ngươi đã tính toán hết rồi.

Ly Nguyệt khẽ nhếch môi cười nói.

- Đã rất lâu rồi ta mới được nghỉ ngơi, đương nhiên là phải vui chơi thỏa thích một phen!

Ngải Lỵ Na kéo tay của cô gái tóc bạc, phồng má nói:

- Ly Nguyệt, ngươi đi ra ngoài chơi với ta đi!

- Được rồi, dù sao hôm nay ta cũng không có chuyện gì làm.

Khóe môi của Ly Nguyệt hơi cong lên, gật đầu đáp ứng.

- Hì hì, ta biết ngay Ly Nguyệt là tốt nhất mà!

Ngải Lỵ Na vui vẻ ra mặt nói.

- Người chờ ta đi thay quần áo khác.

Ly Nguyệt mỉm cười lên tiếng.

Mười phút sau, hai người rời phòng, đi đến nhà ăn dùng bữa sáng đơn giản, sau đó ngồi xe ngựa chạy ra Ngoại Thành.

Trong xe, Ly Nguyệt quay đầu hỏi:

- Ngải Lỵ Na, du ký mạo hiểm của ngươi viết tới đâu rồi?

Ngải Lỵ Na thanh thúy đáp:

- Quyển thứ hai sắp hoàn thành rồi, hẳn là có thể in ấn số lượng lớn trước khi Hội Nghị Thánh Địa bắt đầu.

Cô nhớ tới cái gì, quay đầu sốt sắng nói:

- Đúng rồi, ngươi còn chưa kể cho ta nghe chuyện về tộc Người Cá và cốc Phi Long đâu, ta có thể ghi vào du ký mạo hiểm.

- Tối nay ta sẽ kể cho ngươi.

Ly Nguyệt dịu dàng nói.

- Vậy tối nay ta ngủ với ngươi!

Trên mặt Ngải Lỵ Na lộ ra một nụ cười vừa lòng.

Đôi mắt đẹp của cô đảo một vòng, đứng dậy ngồi ở bên cạnh Ly Nguyệt, nhỏ giọng hỏi:

- Còn một việc nữa, Ny Cát Sa thật sự trở thành Giác Tỉnh Giả rồi sao?

Ly Nguyệt cong môi cười, điềm tĩnh hỏi:

- Cô ấy khoe khoang năng lực mới với ngươi?

Ngải Lỵ Na nghiến răng, thở phì phò nói:

- Đúng vậy! Báo hại ta hoảng sợ giật cả mình.

Hôm qua, cô đang luyện tập trong sân huấn luyện, Ny Cát Sa đột nhiên đứng trước mặt nàng, trên cơ thể mọc thêm hai cánh tay và một đôi mắt.

Cô không kịp phòng bị, suýt chút nữa hét to.

- Ly Nguyệt, mau nói cho ta biết, cô ấy làm thế nào mà trở thành Giác Tỉnh Giả vậy?

Đôi mắt của Ngải Lỵ Na lộ ra sự tò mò, nhìn chằm chằm vào cô gái tóc bạc.

- Ny Cát Sa đã ăn Long Quả Vô Hạn.

Ly Nguyệt nhẹ giọng giải thích.

- Long Quả Vô Hạn?

Ngải Lỵ Na nghiêng đầu suy nghĩ, đó là cái gì?

Nàng nhíu mày, khó hiểu hỏi:

- Chỉ cần ăn nó là có thể trở thành Giác Tỉnh Giả sao?

Ly Nguyệt chậm rãi lắc đầu, giải thích:

- Chỉ có tám phần cơ hội để trở thành Giác Tỉnh Giả thôi.

- Vậy ngươi đã ăn chưa?

Ngải Lỵ Na tới gần Ly Nguyệt, khuôn mặt gần như dính sát vào cô gái tóc bạc.

- Ta ăn rồi, nhưng vận khí không tốt lắm.

Ly Nguyệt giơ tay đè lại trán của cô gái tóc hồng, để cho nàng ngồi trở lại vị trí của mình.

- A, có tám thành cơ hội đấy, vận khí của ngươi kém như vậy sao....?

Ngải Lỵ Na líu lưỡi không biết nói gì.

Cô bĩu môi và im lặng một lúc mân, ánh mắt láo liên như là đang suy nghĩ chuyện gì.

- Ai...

Ngải Lỵ Na thở dài một hơi, trong lòng có chút ủ rũ và phiền muộn, chẳng lẽ Mục Lương đã quên mình rồi sao?

Ly Nguyệt cong ngón tay búng vào trán của cô gái tóc hồng, ôn hoà nói:

- Mục Lương còn có vài trái Long Quả Vô Hạn, ngươi có thể đi hỏi một chút.

- Ta mới không thèm hỏi đâu.

Ngải Lỵ Na ngạo kiều hất cằm, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

- Vậy để ta đi hỏi giúp ngươi.

Ly Nguyệt buồn cười nói.

- Đừng hỏi, đại nhân tự có dự định của mình.

Ngải Lỵ Na bĩu môi lẩm bẩm một tiếng.

Ly Nguyệt nín cười, gật đầu nói:

- Tốt thôi, vậy ta không hỏi.

-....

Đuôi lông mày của Ngải Lỵ Na nâng lên, mũi ngọc tinh xảo nhăn lại, sau đó lẩm bẩm vài tiếng.

- Hai vị đại nhân, đã đến Úng Thành rồi.

Xe ngựa ngừng lại, giọng nói của phu xe vang lên.

- Ta đã biết.

Ngải Lỵ Na điều chỉnh lại tâm trạng, đứng lên chuẩn bị xuống xe.

Hai người bước ra khỏi xe ngựa, băng qua Úng Thành và Phố Buôn Bán, đi ra Sơn Hải Quan, dọc theo con đường dẫn xuống mặt đất, sau đó đi thẳng đến cầu lưu ly nối liền thành Bắc Hải và đất liền.

- Không biết thành Bắc Hải có món gì ngon không?

Ngải Lỵ Na chớp mắt, đánh giá thành Bắc Hải ở cuối cầu lưu ly.

- Đi xem một chút thì biết thôi.

Ly Nguyệt kéo tay cô gái tóc hồng đi tới thành Bắc Hải.

Khi hai cô gái tiến vào thành Bắc Hải, một thân váy trắng, dung nhan mỹ lệ, cười nói đi dạo trên đường lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Ngải Lỵ Na nâng cánh tay mảnh khảnh, chỉ về phía quầy hàng bán thịt Hung Thú Biển bên tay trái:

- Chúng ta qua bên kia xem đi!

- Được.

Ly Nguyệt thuận miệng đáp.

Hai người tới trước quầy hàng, mới phát hiện nơi này giao dịch thịt Cua Quỷ Xanh.

- Đi thôi.

Ngải Lỵ Na nhẹ nhàng giật giật tay của cô gái tóc bạc.

Bọn họ có thể ăn thịt Cua Quỷ Xanh tại cung điện, không cần thiết ra bên ngoài mua.

Hai người quay đầu tiếp tục đi tới trước, nhưng lại bị một người mặc áo choàng đen ngăn cản đường đi.

- Phu phu phu...

- Hai vị mỹ nữ, không biết hai vị có hứng thú với bí dược chữa thương không?

Dưới lớp áo choàng đen truyền ra một giọng nam khàn khàn, nghe còn có chút hèn mọn.

- Bí dược chữa thương?

Ly Nguyệt cau mày hỏi lại.

Người đàn ông mặc áo choàng đen thấp giọng đáp:

- Đúng vậy, đây là bí dược chữa thương đến từ thành Huyền Vũ, mỗi bình chỉ cần một trăm khối tinh thạch sơ cấp trung đẳng mà thôi.

Trong mắt của Ly Nguyệt lóe lên một tia kinh ngạc, lạnh lùng nói:

- Không đúng, bí dược chữa thương của thành Huyền Vũ rất đắt, vì sao các ngươi lại bán rẻ như vậy?

Người ngoài chỉ có thể mua bí dược chữa thương ở Trân Bảo Lâu trong Phố Buôn Bán.

Loại bí dược chữa thương bình thường nhất đã có giá ba trăm khối tinh thạch hung thú cho mỗi bình rồi, chớ đừng nói là bí dược chữa thương tốt hơn.

- Cái này không quan trọng, ta hỏi các ngươi muốn mua hay không?

Người đàn ông mặc áo choàng đen hỏi với giọng khàn khàn.

Hắn coi trọng cách ăn mặc của hai đứa con gái này, thời buổi như vậy còn có thể ăn mặc sạch sẽ như thế, tuyệt đối là có thực lực và tiền tài.

- Chúng ta muốn xem hàng trước.

Ngải Lỵ Na giả vờ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

- Được thôi.

Người đàn ông mặc áo choàng đen vươn tay, lộ ra một cái bình sứ nhỏ.

Ánh mắt của Ly Nguyệt ngưng lại, nàng nhìn thấy hoa văn trên bình sứ, đó là là tiêu chí đặc thù chỉ lưu thông trong Nội Thành thành Huyền Vũ.

Ánh mắt cô lạnh xuống, trong lòng có một chút suy đoán.

Ngải Lỵ Na với tay để lấy bình sứ trong tay gã đàn ông kia.

- Ngươi chỉ có thể cầm nó sau khi giao dịch.

Người đàn ông mặc áo choàng đen cảnh giác rụt tay lại.

- Không cần, ta nghi ngờ cái bình của ngươi chính là hàng giả.

Ly Nguyệt lạnh lùng lắc đầu, xoay người muốn rời đi.

……

Người đàn ông mặc áo choàng đen vội vàng phản bác:

- Đây không phải là hàng giả, tuyệt đối là hàng thật.

- Có gì để làm bằng chứng không?

Ngải Lỵ Na liếc đối phương, trên mặt lộ vẻ không tin tưởng.

- Các ngươi mua nó là có thể tự chứng minh rồi.

Người đàn ông mặc áo choàng đen thấp giọng nói.

- Ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc à?

Ngải Lỵ Na trợn trắng mắt, kéo tay Ly Nguyệt muốn rời đi.

Người đàn ông mặc áo choàng đen chạy tới trước hai bước, sốt sắng nói:

- Hai vị, thứ này thật sự là bí dược chữa thương, chúng tới từ Nhà Thuốc thành Huyền Vũ, bảo đảm tuyệt đối là hàng thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận