Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 585: Đây Là Đang Làm Gì?

Chỉ chốc lát sau, sau lưng thiếu nữ lại có thêm mười mấy người.
- Dì ơi, tiệm này là mua bán cái gì?
Thái Khả Khả đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào người phụ nữ xếp hàng phía trước.
Phụ nữ quay đầu, nhìn chiều cao không đủ 1 mét 6, nhưng nhìn dáng người thiếu nữ liền cho điểm cao nhất, đáy mắt tràn ngập hâm mộ.
Thiếu nữ tóc màu ngọc bích chỉ cao 1 mét 59, dáng người lại nóng bỏng câu người, eo nhỏ thon thả, kết hợp với làn da màu lúa mì, lại toát ra một sức hút kỳ lạ.
Trong miệng người phụ nữ lầm bầm một câu, tức giận nói:
- Đây là nơi phỏng vấn, không phải cửa hàng.
Thái Khả Khả đang rất tò mò, nhưng vẫn không có rời đi.
Không bán đồ vật, vậy làm sao có nhiều người xếp hàng như vậy?
Cô quay đầu nhìn về phía sau lưng, người tới xếp hàng càng ngày càng nhiều, bọn họ đều vô cùng mong mỏi, dáng vẻ giống như rất chờ mong đến lượt mình.
- Ở đây đến cùng là làm gì?
Thái Khả Khả đưa tay gãi gãi cằm.
Cô vừa quay đầu mắt nhìn người đứng phía sau, là một đại hán mặt đầy sẹo, nhìn bộ dáng không dễ chọc.
- Nhìn cái gì?
Đại hán trừng mắt nhìn cô ta.
Thái Khả Khả nhếch miệng lên, lung lay quả đấm nhỏ nói:
- Nhìn ngươi một cái, ngươi cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
Trong lòng cô rất phiền muộn, người ở Phố Buôn Bán thành Huyền Vũ Thành làm sao đều không thân thiện như vậy?
Đại hán cười gằn nói:
- Tiểu nha đầu, chớ chọc giận ta, sẽ vặn đầu của ngươi xuống.
- Ngươi có thể thử xem.
Thái Khả Khả hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên khẽ kêu một tiếng.

- Tự tìm cái chết.
Đại hán khí cười.
Hắn giơ tay lên, lại nhớ tới cái gì, lại ngượng ngùng thả tay xuống.
Thái Khả Khả liếc mắt hỏi:

- Làm sao không đánh?
Đại hán cắn răng hung ác nói:

- Nha đầu chết tiệt, ngươi đừng kích ta, chờ rời khỏi nơi này, ngươi chết chắc.

- Hừ!
Thái Khả Khả yêu kiều hừ một tiếng:

- Sợ à?

- Ngươi...
Đại hán kéo căng cơ bắp, nghiến răng cót két vang dội.
Bình tĩnh, bình tĩnh, không nên tính toán với tiểu nha đầu, bị đuổi ra là mất không bù được.
Hắn hít sâu một hơi, ở trong lòng tự an ủi mình.
Đạp đạp đạp...
Thái Khả Khả nhón lên bằng mũi chân, muốn nhìn rõ tình huống đầu hàng của đội ngũ, nhưng cô thực sự quá thấp, chỉ có thể nhìn thấy một hàng ót người.
Chờ, phải chờ, hai mươi phút sau, thiếu nữ có mái tóc màu xanh ngọc bích mới tới gần cửa gian hàng số 5.
- Đi vào năm vị.
Bên cạnh cửa, nhân viên công tác hô một tiếng.
- Cuối cùng đến lượt ta.
- Năm người, vừa lúc ta là người thứ năm.
Thái Khả Khả chớp chớp đôi mắt màu ngọc bích, có chút không nghĩ ra liền đi theo 4 người phía trước tiến vào trong.
Ở lầu một cửa hàng số năm rất rộng rãi, chỉ có mấy cái bàn gỗ.

- Tới, tất cả ngồi xuống, cầm một tờ sơ yếu lý lịch, viết xong liền đi lên lầu hai.
Nhân viên đăng ký đưa tới giấy với bút.

- Chuyện này, ta không biết chữ...
Người phụ nữ đứng trước mặt Thái Khả Khả lúng túng mở miệng.

- Không biết chữ, vậy thì có năng lực gì?
Nhân viên đăng ký hỏi theo thói quen.

- Tóc của ta là năng lực.
Người phụ nữ nắm lấy tóc mình lắc lắc.
Nhân viên đăng ký nhếch mép một cái, nhẫn nại hỏi một vấn đề khác:

- Ta là đang hỏi ngươi biết cái gì, là người bình thường, hay Giác Tỉnh Giả?
Phụ nữ đưa tay gãi gãi đầu, cười khan nói:

- Ta... Ta không phải là Giác Tỉnh Giả, nhưng ta có thể sửa phòng ở.

- Ngươi lên lầu trước đi.
Nhân viên đăng ký lộ ra nụ cười lúng túng nhưng vẫn rất lễ phép.

- Hắc hắc, ta là được chọn rồi sao?
Người phụ nữ cười vui vẻ.
Nhân viên đăng ký lắc đầu nói:

- Không phải, ngươi còn phải trải qua vòng phỏng vấn của thư kí đại nhân, thông qua mới được trở thành cư dân thành Huyền Vũ.

- Như vậy, vậy ta đi lên lầu.
Trong lòng người phụ nữ này lo lắng, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên đăng ký đi lên lầu.

- Thư kí? Phỏng vấn? Trở thành cư dân thành Huyền Vũ?
Thái Khả Khả đầu đầy dấu hỏi, ở đây đến tột cùng đang làm cái gì?
Nhân viên này nhìn về phía thiếu nữ có mái tóc màu xanh biết, dò hỏi:

- Tiểu thư, ngươi cũng không biết chữ sao?

- Ta biết chữ.
Thái Khả Khả liền vội vàng lắc đầu.
Cô cầm lấy bút than và tờ giấy, nhìn phía trên dòng chữ nhỏ với hàng trống trên giấy, có chút kinh ngạc.

- Biết chữ, vậy thông qua phỏng vấn, có thể tìm được một công việc tốt ở Ngoại thành.
Nhân viên này mỉm cười nói.
- Công việc gì?
Thái Khả Khả trừng lớn đôi mắt màu ngọc bích, hình như hiểu điều gì.
Nhân viên đăng ký cười cười:
- Điều này khó mà nói, có thể là làm việc ở quầy hàng, cũng có thể là việc khác.
Thiếu nữ này còn muốn hỏi cái gì, lại bị nhân viên này dời chủ đề.
- Tên, giới tính, tuổi, ở chỗ nào, biết cái gì...
Thái Khả Khả buồn bực một chút, đôi mắt đơn giản nhìn qua hai lần, sau đó cầm bút lên điền sơ yếu lý lịch.
Sau 5 phút, cô điền xong thông tin cá nhân, đặt bút xuống đứng dậy đi về phía cầu thang.
Đạp đạp đạp...
Thiếu nữ bước lên cầu thang bằng gỗ đi lên lầu hai, phát hiện ở đây chỉ có một căn phòng, ngoài cửa có hai hộ vệ mặc áo giáp canh gác, phía trước thì ngồi đầy người.
Khi tiến vào đầu bậc thang lầu hai, còn có nhân viên đăng ký khác nhắc nhở.
- Có lý lịch thì đưa lý lịch cho ta.
Nhân viên này mở miệng nói.
- Đây.
Thái Khả Khả đưa ra sơ yếu lý lịch trong tay.
Nhân viên công tác tiếp nhận sơ yếu lý lịch nhìn qua hai lần, khi thấy mục năng lực đặc biệt, nhịn không được ngước mắt nhìn cô thêm vài lần.

- Tiểu thư, đây là mã số của ngươi.
Nhân viên đăng ký đưa ra một tấm thẻ gỗ, phía trên có khắc số.

- 168.
Thái Khả Khả nói thầm một tiếng.
Có ích lợi gì?

- Tiểu thư, đi vào bên trong chờ đi.
Nhân viên công tác đưa tay ra hiệu, thái độ thân thiết nhiệt huyết.

- Được.
Thái Khả Khả đi vào lầu hai, tùy ý tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhàm chán nghịch tấm thẻ trong tay.
Cô ngước mắt ngắm nhìn bốn phía, ngoại trừ cô , còn có bảy tám người, trong tay mỗi người đều có tấm thẻ gỗ, biểu cảm hoặc khẩn trương hoặc buông lỏng.
Cót két...
Cửa gian phòng mở ra, một nam tử mặc da thú bước ra, ủ rũ cúi đầu rời đi.

- Đây là phỏng vấn thất bại.
Trong hành lang, vang lên tiếng xì xào bàn tán.

- Số 161.
Trong phòng, truyền ra tiếng gọi hồn nhiên.

- Ta, ta là số 161.
Có người đứng lên, hào hứng đi vào phòng.
Hai phút sau, cửa gian phòng lại lần nữa mở ra, người số 161 vui vẻ ra mặt rời đi.

- Đây là trúng tuyển?
Người phỏng vấn khác kinh ngạc lên tiếng.
- Số 162.
Âm thanh kêu số tại tiếp tục vang lên.

- Là ta.
Cứ như thế, rất nhanh đã đến lượt người phụ nữ xếp hàng trước cô gái có mái tóc màu xanh ngọc bích.
Người phụ nữ này cầm thẻ số, nghênh ngang đi vào phòng.
Trong phòng, Nguyệt Thấm Lan ngồi dựa vào ghế, trong tay bưng trà nóng nhấp một miếng.
Bên cạnh cô là Diêu Nhi đang đứng, hai tay đan vào nhau đặt ở trước người.
Đạp đạp đạp...
Người phụ nữ đi vào, đầu tiên là theo bản năng dò xét một vòng, cuối cùng mới rời lực chú ý đặt ở trên người Nguyệt Thấm Lan.

- Tên là gì?
Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh hỏi.

- Vân Nhi.
Phụ nữ nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàng răng đã biến thành màu đen.

- Thông tin của ngươi trống không, xem ra là không biết chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận