Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2159: Cái Giá Không Nhỏ, Sợ Là Các Ngươi Không Trả Nổi.



Trên boong thuyền, Mục Lương nhìn sương mù vô tận phía trước, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

- Mục Lương, uống ly trà ấm người.

Ly Nguyệt bưng trà nóng đi lên boong tàu, đưa ly trà cho anh.

- Ừ, cảm ơn.

Mục Lương nhấp một ngụm trà nóng, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào sương mù dày đặc xa xa.

- Ngươi lo lắng có nguy hiểm gì à?

Ly Nguyệt dịu dàng hỏi.

Mục Lương quay đầu ôn hòa nói:

- Ừm, kênh Sương Mù vẫn còn ẩn chứa rất nhiều thứ không biết, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Ly Nguyệt khẽ gật đầu:

- Ừm, ngươi nói đúng.

- Yên tâm, có ta ở đây.

Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc bạc.

- Ừ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân vang lên, Mễ Á mặc Khôi Giáp Ám Ảnh đi lên boong tàu.

Cô đi tới trước mặt Mục Lương, nhẹ giọng nói:

- Bệ hạ, Tề Nhĩ nạp muốn gặp ngài.

- Gặp ta có chuyện gì?

Mục Lương hơi nhướng mày.

- Hắn chưa nói.

Mễ Á lắc đầu.

Mục Lương suy nghĩ một chút, bình thản nói:

- Bảo hắn tới boong thuyền đi.

- Vâng.

Mễ Á gật đầu một cái, xoay người trở lại bên trong khoang thuyền.

Không bao lâu, Mễ Á mang theo Tề Nhĩ Lạp, Ước Mỗ và Linh Tịch đi tới boong thuyền.

- Mục Lương các hạ.

Ước Mỗ khom người chào hỏi.

- Mọi người ngồi đi.

Mục Lương nói rồi ngồi xuống ghế sa lon.

Ước Mỗ và những người khác ngồi xuống, bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Mục Lương nhấc mắt lên, bình tĩnh nói:

- Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.

- Là như thế này, lần này chúng ta đi Thánh Thành chủ yếu là muốn tìm lão tổ, vì vậy hy vọng các hạ có thể bảo đảm an toàn của chúng ta trong chuyến đi lần này.

Ước Mỗ nghiêm mặt nói.

Linh Tịch gật đầu phụ họa:

- Chúng ta không hiểu gì về hải đảo, nếu như gặp phải nguy hiểm gì... Con gái vẫn còn chờ chúng ta trở về.

- Ý của các ngươi là muốn ta làm vệ sĩ cho các ngươi?

Mục Lương hơi nhăn mày.

- Vệ sĩ?

Mọi người không hiểu lặp lại.

- Hộ vệ.

Mục Lương dùng một từ khác.

Ước Mỗ đáp:

- Hộ vệ… Cũng có thể nói là như vậy.

Đôi mắt đen nhánh của Mục Lương lóe sáng, hờ hững nói:

- Muốn mời ta làm hộ vệ cũng được thôi, nhưng giá cả sẽ không nhỏ, sợ là các ngươi không thể trả nổi.

- Cái này....

Ước Mỗ lúng túng, mở miệng hồi lâu nhưng vẫn không nói thêm được gì.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Bên trong Thánh Thành cũng có lệnh cấm ẩu đả và đánh nhau, chỉ cần các ngươi đừng gây chuyện thì sẽ không có việc gì.

- Vậy được rồi.

Tề Nhĩ Lạp và Ước Mỗ liếc nhau, trong mắt toàn là vẻ bất đắc dĩ.

………

Cung điện ở khu Trung Ương.

Lạc Bố Lạc Nhi ngây thơ hỏi:

- Hồ Tiên đại nhân, chúng ta đi Thành Buôn Bán Sơn Hải bằng cách nào?

Hồ Tiên thanh thúy nói:

- Ngồi xe hơi, xe lửa hoặc bay qua, ngươi chọn một cái đi.

- Không bay, ta sợ độ cao.

Lạc Bố Lạc Nhi lắc đầu nguầy nguậy.

- Sợ độ cao à?

Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên híp lại.

- Đúng vậy.

Lạc Bố Lạc Nhi nghiêm mặt gật đầu.

Khóe môi của Hồ Tiên chậm rãi giơ lên, mỉm cười nói:

- Vậy chúng ta ngồi phi thuyền vận chuyển đi.

- A ~~~

Lạc Bố Lạc Nhi nghe vậy không khỏi há to miệng.

Đuôi hồ ly sau lưng Hồ Tiên nhẹ nhàng lắc lư, nhàn nhạt nói:

- Ngồi xe hơi và xe lửa đều phải mất tận một ngày, bay qua nhanh nhất.

Nếu xuất phát từ trạm xe lửa Chủ Thành thì sẽ phải cần thời gian một ngày để đến thành Buôn Bán Sơn Hải.

- Vậy được rồi.

Lạc Bố Lạc Nhi co giật khóe miệng, vậy thì còn bảo cô lựa chọn làm gì chứ?

- Đi thôi, phi thuyền đã chuẩn bị xong rồi.

Hồ Tiên uốn éo đi ra cung điện.

Một chiếc phi thuyền vận chuyển cỡ nhỏ đang đậu trên quảng trường, so sánh với phi thuyền chuyên dụng của Mục Lương thì chiếc phi thuyền này nhỏ hơn nhiều.

Lạc Bố Lạc Nhi chấp nhận đi theo, hai người bước vào buồng nhỏ trên tàu, phi thuyền vận chuyển cất cánh và bay về phía thành Buôn Bán.

Bên trong khoang thuyền, cô gái tóc cà phê ở trên ghế sô pha mềm mại, cảm giác không có đáng sợ như lần phi hành cùng với Mục Lương.

- Có vẻ bay cũng đáng sợ cho lắm.

Đôi mắt đẹp của Lạc Bố Lạc Nhi sáng lên.

- Yên tâm đi, phi thuyền bay rất ổn định.

Hồ Tiên lười biếng tựa vào ghế dựa mềm, hai chân thon dài gác lên bên kia sô pha.

- Đúng vậy, vô cùng ổn định, ta không hề có cảm giác choáng váng!

Lạc Bố Lạc Nhi gật đầu thật mạnh.

Buồng nhỏ với không gian bịt kín khiến nàng cảm thấy an tâm hơn nhiều, có thể nói là thoải mái gấp mấy lần so với lúc Mộc Phân Thân ôm cô bay lên trời, vì vậy mà cảm giác sợ hãi cũng yếu bớt vài lần.

Hồ Tiên nhìn về phía cô gái tóc cà phê, lười biếng nói:

- Ngươi vừa mới tới vương quốc Huyền Vũ, hiện tại việc mà ngươi phải làm là thuộc nằm lòng pháp luật nơi đây, sau đó lại nhớ kỹ toàn bộ mặt hàng sản phẩm trong vương quốc cũng như giá cả, ưu điểm của từng món.

- Vâng!

Lạc Bố Lạc Nhi đáp với thần sắc nghiêm túc, lại hỏi:

- Pháp luật có những gì?

Hồ Tiên trở tay một cái, lấy ra ba quyển sách dày khoảng ba ngón tay từ trong ma cụ không gian rồi ném cho cô gái tóc cà phê, đáp:

- Đây là pháp luật vương quốc Huyền Vũ, ngươi xem một chút đi.

Lạc Bố Lạc Nhi lật mở cuốn thứ nhất, nhìn từng dòng chữ nhỏ rậm rạp chằng chịt trên giấy, nhất thời cảm thấy đau đầu choáng váng.

- Nhiều như vậy, ta bắt buộc phải nhớ hết tất cả sao?

Cô nhìn cô gái đuôi hồ ly với vẻ mặt khó tin.

Hồ Tiên ưu nhã nói:

- Ta không bắt ngươi phải thuộc nằm lòng từng chữ, nhưng ngươi phải nhớ được toàn bộ nội dung bên trong, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, tránh cho sau này ngươi phạm sai lầm khiến Mục Lương khó xử.

Lạc Bố Lạc Nhi biến sắc, đáp với vẻ mặt khổ đại cừu thâm:

- Ta biết rồi, ta sẽ ghi nhớ tất cả nội dung trong đây.

Hồ Tiên hài lòng nói:

- Ừm, cứ từ từ mà đọc. Mấy ngày nay ngươi đi theo ta, sẽ không cơ hội phạm sai lầm đâu, yên tâm.

- Vâng...

Lạc Bố Lạc Nhi ủ rũ cúi đầu, bắt đầu đọc từng hàng một.

Khi cô gái tóc cà phê đọc được một phần ba cuốn sách thì phi thuyền đã tới nơi, đáp xuống quảng trường nhỏ trước Trân Bảo Lâu.

Lúc này, thành Buôn Bán Sơn Hải rất náo nhiệt, người đến người đi tấp nập, rất nhiều người đến từ các vương quốc ở đại lục mới, mỗi ngày đều có du khách ghé thăm.

Cửa buồng phi thuyền mở ra, Hồ Tiên và Lạc Bố Lạc Nhi bước xuống dưới, bên cạnh chính là Trân Bảo Lâu.

- Thật là náo nhiệt.

Lạc Bố Lạc Nhi khen ngợi một tiếng.

Hồ Tiên cong môi cười nói:

- Nơi này chính là nơi náo nhiệt nhất tại vương quốc Huyền Vũ, chí ít hiện tại là như vậy.

Lạc Bố Lạc Nhi gật đầu cảm thán một câu:

- Oa, nơi này đông người như thế mà mặt đất vẫn rất sạch sẽ, cũng không ngửi được mùi hôi thối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận