Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 623: Xưởng In Thiếu Người

Cả tấm giấy bị chia làm bốn phần, mỗi một phần đều có một tiêu đề nhỏ: Phần thứ nhất là Thông Báo Cục Quản Lý, phần thứ hai là Thông Báo Pháp Luật, phần thứ ba là Mục Tuyển Dụng phần thứ tư là Các Thông Báo Khác.

Đây là Mục Lương mô phỏng theo báo chí ở Địa Cầu, dùng để thay thế bảng thông báo, truyền lại tin tức.

Tờ báo trong tay Y Lệ Y, là Mục Lương tự mình vẽ khung, chữ viết trên đó, chỉ là giải thích từng công dụng và nội dung mỗi phần.

Phần thứ nhất sẽ đăng những nội dung trước đó đã đề ra.

Phần thứ hai sẽ đăng chuyện và người vi phạm pháp luật sắp tới của thành Huyền Vũ, cùng với một ít cách thẩm tra đều sẽ đăng ở mục này, báo cho quần chúng biết, để răn đe mọi người.

Phần thứ ba dùng để đăng tin tức tuyển dụng

Mục thứ tư có thể đăng những chuyện thú vị xảy ra ở thành Huyền Vũ trong tương lai.

- Đọc hiểu tờ báo không?

Mục Lương bình tĩnh tiếng hỏi.

- Đọc được.

Y Lệ Y vô thức gật đầu, thì ra đây là báo chí.

- Ừm, vậy là tốt, dựa theo đề cương này, về sau mỗi ba ngày in ra một tập báo chí, có thể làm được không?

Mục Lương hỏi.

- Nếu như chỉ là in, sẽ không có vấn đề, chỉ là nội dung của nó.

Khuôn mặt của Y Lệ Y lộ chút sự đau khổ như bị làm khó dễ.

Mục Lương lạnh nhạt nói:

- Những nội dung này ta sẽ bảo người khác đi thu thập mỗi ngày, sẽ có người đưa đến Xưởng In, ngươi phụ trách xét duyệt tuyển chọn, sau đó in thành báo.

- Vậy không thành vấn đề.

Y Lệ Y lặng lẽ thở phào.

Mục Lương thuận miệng hỏi một câu:

- Xưởng In vận hành ổn chứ?

- Thiếu, cần tăng thêm sáu nhân viên biết chữ.

Y Lệ Y nhẹ giọng nói.

Sau này, bắt đầu in báo chí, dựa theo nhân lực xưởng in bây giờ sẽ không làm xuể.

- Vậy ngươi đăng trên báo, tự mình nhận người, sau đó nộp hồ sơ cho Thấm Lan.

Mục Lương suy nghĩ một chút đáp.

- Vâng.

Biểu cảm trên mặt Y Lệ Y lộ sự vui mừng.

- Đi thôi, trước in một tờ báo nhỏ đưa cho ta xem.

Mục Lương khoát tay áo.

- Vâng.

Y Lệ Y cung kính hành lễ, xoay người rời khỏi thư phòng.

Cô đi tới bên ngoài Cung điện, cúi đầu nhìn cái khung tờ báo trong tay, trong lòng đã rất kính phục anh lại cảm thán.

- Thành chủ đại nhân thật sự luôn có thật nhiều ý tưởng thú vị.

Y Lệ Y nhếch lên khóe môi, cất bước đi về hướng thang vận chuyển, dự định trở về sẽ in thử một tờ báo.

.........

Thành Thánh Dương.

Trên quảng trường nhỏ, hộ vệ và Ngải Đức Luân đang kiểm tra vé.

Máy Bay đã đến khi nên rời đi, nửa giờ sau sẽ cất cánh tới thành Dạ Nguyệt.

- Mong mọi người phối hợp kiểm tra, nếu có mang vũ khí và vật phẩm nguy hiểm thì xin hãy giao cho chúng ta bảo quản.

Ngải Đức Luân nghiêm túc hô hào:

- Khi tới nơi sẽ được trả lại bằng vé máy bay.

- Tại sao? Ta có thể tự bảo quản vũ khí của mình.

Một hành khách nam lên tiếng phản đối.

- Đây là quy định khi sử dụng Máy Bay, nếu như không làm được vậy thì xin mời rời đi.

Ngải Đức Luân xụ mặt đáp lại.

Hành khách nam đen mặt, hô:

- Nhưng ta đã mua vé máy bay rồi!

Ngải Đức Luân vỗ cánh một cái, hạ giọng nói:

- Một khi đã mua vé rồi thì không thể trả lại.

- Thật là vô lý!

Hành khách nam kêu la.

- Xin đừng quấy rối trật tự kiểm tra vé, nếu muốn sử dụng Máy Bay, xin giao nộp vũ khí để chúng ta bảo quản.

Ngải Đức Luân xụ mặt nói.

- Ngươi cứ đưa cho bọn họ đi, đến nơi rồi thì có thể lấy lại, lần trước ta cũng làm như vậy, không có vấn đề gì đâu.

Một hành khách mở miệng khuyên bảo.

- Đúng đó, ta cũng làm như vậy.

Đây là một vị thương nhân hành hoang đã đi Máy Bay nhiều lần.

- Chuyện này...... Được thôi.

Hành khách nam đen mặt.

Hắn cực không tình nguyện giao nộp vũ khí, đưa ra tấm vé ghế ngồi, lúc này mới được cho lên Máy Bay.

Ngải Đức Luân nhỏ giọng căn dặn hộ vệ:

- Sau khi cất cánh cần phải lưu ý vị hành khách này.

- Vâng.

Hộ vệ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

- Cha, ta cũng muốn đi thành Huyền Vũ.

Nơi xa, giọng nói ồn ào của Lý Tiểu Cốt truyền đến.

- Ngươi đã tới đó một lần rồi.

Lý Nhị Cốt đen mặt.

Kể từ khi con gái trở về, lúc nào cũng chỉ nói về một đề tài duy nhất, đó chính là con bé muốn đi thành Huyền Vũ.

- Nhưng ta còn muốn đi nữa.

Lý Tiểu Cốt nhìn cha với ánh mắt tội nghiệp.

Lý Nhị Cốt giơ tay che mặt con gái, khóe miệng co giật, tức giận nói:

- Ngươi tới sống ở phủ Thành Chủ thành Huyền Vũ luôn đi.

- A, cái này được nha!

Đôi mắt của Lý Tiểu Cốt sáng lên, không ngờ cha lại nói trúng tâm tư của cô ấy.

-.....

Mặt của Lý Nhị Cốt càng đen hơn.

- Cha, ngươi cho ta đi đi mà ~~

Lý Tiểu Cốt làm nũng.

Lý Nhị Cốt lắc đầu:

- Không được.

Lý Tiểu Cốt lắc lư cánh tay của Lý Nhị Cốt, vẻ mặt không thuận theo sẽ không buông tha, nói:

- Cha, có Máy Bay, sau này trở lại sẽ rất thuận tiện.

- Ngươi muốn đi bao lâu?

Lý Nhị Cốt quay đầu híp mắt hỏi.

- Một...... Một năm?

Lý Tiểu Cốt giơ một ngón tay.

- Ngươi nói cái gì?

Lý Nhị Cốt trợn mắt.

- A, vậy thì nửa năm cũng được.

Lý Tiểu Cốt ngượng ngùng nói.

Lý Nhị Cốt híp mắt, gằn từng chữ:

- Ngươi lặp lại lần nữa?

- Một tháng, ta chỉ ở một tháng thôi!

Lý Tiểu Cốt bĩu môi.

- Được rồi, một tháng.

Lý Nhị Cốt cố gắng đè ép khoé miệng đang muốn cong lên.

Con gái rời đi một tháng thì hắn cũng có thể yên tĩnh một tháng, cũng coi như là chuyện tốt.

- A, quá tuyệt vời!

Lý Tiểu Cốt hưng phấn reo hò.

Cô hào hứng chạy trở về, cần phải nhanh chóng tới chỗ bán vé mua vé máy bay.

- Thống lĩnh Lý.

Một giọng nói sâu kín truyền đến.

Lạc Già đeo túi da thú đi tới, mặt nạ che hơn nửa khuôn mặt.

- Thống lĩnh Lạc Già.

Lý Nhị Cốt quay người lại, đôi mắt co rụt.

Hắn khó hiểu hỏi:

- Ngươi ăn mặc như vậy là định đi đâu?

Lạc Già mỉm cười, nhàn nhạt nói:

- Ta dự định rời khỏi thành Thánh Dương.

- Khi nào trở về?

Lý Nhị Cốt mở to hai mắt, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

- Nếu không có gì bất ngờ thì ta sẽ không trở lại.

Lạc Già mỉm cười nói.

- Vì sao?

Lý Nhị Cốt lập tức nhíu mày.

- Ta dự định đi thành Huyền Vũ, tất cả những gì ở nơi đó đều hấp dẫn ta.

Lạc Già thuận miệng giải thích.

-.....

Lý Nhị Cốt yên lặng, đột nhiên không có lời nào để nào.

Trên thực tế, hắn cũng muốn tới thành Huyền Vũ, chỉ là nếu đi tới đó thì thân phận và địa vị của hắn sẽ bị giảm xuống, còn không bằng lưu lại thành Thánh Dương, tiếp tục làm thống lĩnh dưới một người.

- Nếu ngươi cứ rời đi như vậy thì linh khí giao nộp trước đó sẽ không thể lấy lại.

Lý Nhị Cốt trầm giọng nhắc nhở một câu.

- Ta từ bỏ, chỉ là mấy món linh khí bình thường mà thôi.

Lạc Già cười một tiếng.

Cô ấy phất tay, nhàn nhạt đi về phía Máy Bay, đứng cuối đội ngũ xếp hàng.

-..... Thực sự là tùy hứng.

Lý Nhị Cốt co giật khóe miệng.

Đây chính là linh khí trung cấp, cô ấy thật sự cứ thế mà từ bỏ sao?

Hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nếu thành chủ thành Thánh Dương không bế quan thì Lạc Già tuyệt đối không thể rời đi dễ dàng như vậy, trên người cô ấy có rất nhiều bí mật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận