Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 694: Cốc Phi Long

- Trong cốc Phi Long còn có một loại hung thú biết bay, cư dân trên đảo gọi là Rồng Bay, cái tên này cũng bắt nguồn từ đây.

Bối Nhĩ Liên tiếp tục nói:

- Rồng Bay do Long tộc khống chế, bọn chúng cũng chỉ nghe lệnh của Long tộc.

- Long tộc?

Mục Lương kinh ngạc lên tiếng.

- Đó là một nhóm nhân loại tự xưng là Long tộc.

Bối Nhĩ Liên giải thích một câu.

- Long tộc là nhân loại, bởi vì đời đời kiếp kiếp sống trong cốc Phi Long cho nên tự xưng là Long tộc.

- Thì ra là vậy......

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

- Chuyện về cốc Phi Long thì ta chỉ biết tới đây thôi.

Bối Nhĩ Liên bưng ly trà nóng trước mặt lên rồi nhấp một miếng.

Anh cảm thấy hứng thú, mở miệng hỏi:

- Nhĩ Liên các hạ, cốc Phi Long nằm ở đâu, làm sao để đi tới đó?

Bối Nhĩ Liên nghe vậy không khỏi nhìn anh vài lần, sau đó mới chậm rãi lên tiếng:

- Nếu ngươi muốn đi cốc Phi Long thì cần tới thành Bắc Hải trước, sau đó từ thành Bắc Hải đi thẳng về phía đông.

- Thành Bắc Hải sao...... Ta nhớ rồi.

Mục Lương như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

Anh cũng cảm thấy tò mò về thành Bắc Hải, nơi được gọi là thành phố Hi Vọng.

Bối Nhĩ Liên đứng lên, trịnh trọng nói:

- Mục Lương các hạ, nếu Hư Quỷ có dị động gì thì xin hãy nói cho ta biết trước.

- Ta đã biết.

Anh nhàn nhạt đáp.

Lúc này, Bối Nhĩ Liên mới quay người rời đi, trên mặt tràn đầy tâm sự nặng nề.

………..

Bối Nhĩ Liên rời đi, cửa thư phòng bị đóng lại.

Mục Lương quay đầu nhìn về phía phòng nghỉ, ôn hòa nói:

- Tỉnh rồi thì đi ra đi.

Hồ Tiên bước ra phòng nghỉ, uốn éo đi tới bên cạnh anh.

Lúc Bối Nhĩ Liên đi vào thư phòng thì cô đã tỉnh, cho nên đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa Mục Lương và Tam trưởng lão Ốc Đảo.

Hồ Tiên cảm thán:

- Sự thật quả là khiến ta cảm thấy bất ngờ, Hội Nghị Thánh Địa lại được sáng lập bởi ba tên thợ săn ngâm du.

- Ta cũng không ngờ tới chuyện này.

Mục Lương cười nói.

- Mục Lương, ngươi còn hỏi chuyện về cốc Phi Long, không lẽ ngươi cảm thấy hứng thú với nơi đó?

Hồ Tiên tò mò hỏi.

- Nếu có cơ hội thì chúng ta nên ghé thăm một lần.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Chính xác mà nói thì anh rất có hứng thú với Rồng Bay, dù sao nắm giữ một con động vật thuần dưỡng loài rồng thật không tệ.

Hồ Tiên lại nghĩ tới cái gì tới, hỏi:

- Đúng rồi, vùng biển cả cũng sẽ có Hư Quỷ sao?

- Cái này à? Có lẽ có, có lẽ không.

Mục Lương buông tay tỏ vẻ không biết.

Hồ Tiên trợn trắng hai mắt, cái gì gọi là có lẽ có, có lẽ không chứ?

- Chắc sẽ có Hư Quỷ.

Mục Lương suy nghĩ một chút rồi nói.

Hư Quỷ cấp 8 và Hư Quỷ cấp 9 đều biết bay, dù bọn chúng không biết bơi thì cũng có thể bay qua.

Huống chi vẫn chưa biết được Hư Quỷ có thể bơi lội hay không?

Cộc cộc cộc......

Cửa thư phòng bị gõ vang lần nữa, lần này là giọng nói của cô gái tai thỏ.

Mễ Nặc mở cửa thư phòng, ló đầu vào hỏi:

- Mục Lương, tới giờ ăn tối rồi.

- Tốt, ta tới ngay.

Mục Lương ôn hòa trả lời một câu.

- Nhanh lên nha, tất cả mọi người đang chờ ngươi đó.

Mễ Nặc hồn nhiên nói.

Cô nói xong lại nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly, bổ sung thêm một câu:

- Cả chị Hồ Tiên nữa.

- Biết rồi.

Hồ Tiên cười quyến rũ rồi gật đầu.

Cô gái tai thỏ hoạt bát nở nụ cười, đóng cửa lại theo thói quen rồi mới rời đi.

Kể từ khi cô gái tai thỏ chữa khỏi chứng bệnh sợ người lạ thì tính cách cô ấy ngày càng trở nên hoạt bát.

- Đi thôi, chúng ta đi ăn tối.

Anh lắc ống tay áo rồi đứng dậy.

Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên nhộn nhạo một vòng gợn sóng, giọng điệu sâu xa:

- Ta đã bị cho ăn no rồi, lười nhúc nhích.

- Có muốn ta ôm ngươi đi không?

Khóe miệng của anh khẽ nhếch.

- Chuyện đó vẫn là thôi đi.

Hồ Tiên có chút động lòng, nhưng nghĩ đến những cô gái khác, sợ là sẽ bị oán trách cô ăn mảnh một mình.

Khi hai người tới nhà ăn, Hi Bối Kỳ, Nguyệt Phi Nhan và những người khác đang nói chuyện trên trời dưới đất, nói tới quá trình đi thành Sơn chém giết Hư Quỷ lúc sáng.

Mễ Á và Mễ Nặc nghe đến mê mẩn, hầu gái canh gác ở một bên cũng lộ ra vẻ mặt khẩn trương, bị lời kể của cô gái tóc đỏ đưa vào câu chuyện.

Mục Lương và Hồ Tiên đi vào, lúc này chúng nữ mới ngừng trò chuyện.

- Không sao, tiếp tục nói đi.

Mục Lương cười nói ôn hòa.

- Mọi người ăn tối trước!

Mễ Nặc thở ra một hơi, lúc này tâm trạng khẩn trương bởi vì câu chuyện ở thành Sơn đã tiêu tán một chút.

- Ăn no rồi tiếp tục nói.

Nguyệt Phi Nhan cầm đũa lên, đôi mắt màu đỏ mong chờ nhìn về phía chủ vị.

- Ăn đi.

Anh không nhịn được cười một tiếng, cầm bánh bao cắn một miếng.

Nguyệt Phi Nhan vươn tay cầm một cái bánh bao lớn, hồn nhiên nói:

- Hì hì...... Ta đã sớm đói bụng.

- Mẹ ngươi đâu rồi?

Mục Lương nhìn bên tay phải, vị trí của Nguyệt Thấm Lan trống không.

Nguyệt Phi Nhan thuận miệng đáp:

- Mẹ còn đang bận việc ở Cục Quản Lý, bảo chúng ta ăn trước, không cần chờ.

Mục Lương nghe vậy gật đầu một cái, lại nhìn về phía vị trí thường ngồi của Ly Nguyệt, đêm nay cô gái tóc bạc cũng không có mặt.

Ly Nguyệt còn đang điều tra tin tức liên quan tới thành Ngự Thổ, chủ yếu nhất vẫn là gốc cây xanh thần bí mà thành Ngự Thổ mới chiếm được.

- Thành chủ, ta có thể viết chuyện của thành Sơn vào du ký mạo hiểm không?

Ngải Lỵ Na hỏi, đôi mắt màu hồng mở to.

- Được, viết xong nhớ đưa ta xem trước.

Anh mỉm cười gật đầu.

Ngải Lỵ Na vội vàng gật đầu, sau đó đảm bảo:

- Ta sẽ không viết về Thành Phòng Quân.

- Ừ.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

Đạp đạp đạp......

Ba Phù đi vào phòng ăn, dịu dàng nói:

- Đại nhân, ba vị đội trưởng Vệ Cảnh, Tán Viêm, Cao Thao đã tới.

- Bảo bọn họ đợi lát nữa.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Hiện tại, ba vị đội trưởng tới đây chỉ có thể là báo cáo tình huống về Thành Phòng Quân.

- Vâng.

Ba Phù ngoan ngoãn đáp, quay người rời khỏi nhà ăn.

Mục Lương hỏi:

- Ngải Lỵ Na, có tin tức gì về Vũ Điền và Vũ Mộng chưa?

- Trước mắt vẫn chưa có, bọn họ giống như bỗng nhiên tan biến.

Ngải Lỵ Na bất đắc dĩ lắc đầu.

Cô quơ nắm đấm nói:

- Ta đã phân phó Ti Toa Lệ canh giữ ở Tam Tinh Lâu, Ngôn Băng mang theo những người khác âm thầm canh giữ ba pháo đài, chỉ cần bọn họ xuất hiện thì chắc chắn sẽ bị bắt.

- Ừ.

Mục Lương gật đầu, mặc dù biết hy vọng bắt được hai người không lớn, nhưng dù sao cũng phải thử xem, hỏi sang chuyện khác:

- Ni Cát Toa đâu rồi, cô ấy vẫn chưa trở lại sao?

Ni Cát Toa áp giải bọn đạo tặc đi đến ngục giam mới xây, có điều đến bây giờ vẫn chưa trở về.

- Thành chủ, tiểu thư Ni Cát Toa gửi tin tức về, nói là bên ngục giam thiếu người, cô ấy ở lại hỗ trợ tra hỏi.

Tiểu Mật giải thích.

- Vậy à...... Ta đã biết.

Mục Lương như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

Ngục giam vừa mới được xây dựng, trước mắt chỉ có A Đát Trúc và tám tên giám ngục, đột nhiên tiếp nhận một lúc hơn một trăm bốn mươi tên đạo tặc, đúng là không thể lo liệu hết được.

Nửa giờ sau, Mục Lương ăn uống no nê trở lại thư phòng.

Đạp đạp đạp......

Dưới sự dẫn đường của Ba Phù, mấy người Vệ Cảnh bước vào thư phòng.

- Thành chủ, chúng ta tới báo cáo công việc.

Vệ Cảnh, Tán Viêm và Cao Thao đồng loạt giơ tay chào hỏi theo tiêu chuẩn nhà binh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận