Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 502: Xây Dựng Viện Ca Kịch

Cót két !
Cung điện, cửa thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan cất bước đi vào bên trong.
- Mục Lương đâu?
Nguyệt Thấm Lan chợt dừng lại bước chân, trong phòng làm việc không có ai.
Cô mới trở về từ Khu Ngoại thành, mới hoàn thành xong quá trình đăng ký cho dân cư mới với giúp họ tìm công việc, chuẩn bị tìm Mục Lương báo cáo lại.
- Đại nhân Thấm Lam, Đại nhân Mục Lương đi Phố Buôn Bán.
Ở trước cửa thư phòng, Tiểu Mật ló đầu vào nói.
- Hắn đi Phố Buôn Bán làm cái gì?
Nguyệt Thấm Lan đặt tư liệu trong tay xuống bàn, quay người lại nhìn về phía tiểu hầu gái.
Tiểu Mật nói khẽ:
- Hình như bảo muốn xây dựng Viện Ca Kịch, ta cũng không hiểu.
- Ta đi xem một chút.
Nguyệt Thấm Lan cất bước rời khỏi phòng làm việc.
Cô biết Viện Ca Kịch vì anh đã từng nói qua.
Đạp đạp đạp...
Nguyệt Thấm Lan vừa mới đi đến bên ngoài Cung điện, gặp phải Hi Bối Kỳ, Mễ Nặc vừa chơi đùa xong như đứa trẻ.
Hai cô vừa chạy xe đạp trở về, tóc bị gió thổi rối bời, khuôn mặt còn có chút ửng đỏ.
- Chị Thấm Lan, ngươi đang muốn đi nơi nào vậy?
Mễ Nặc hồn nhiên hỏi.
Nguyệt Thấm Lan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ tai thỏ đỏ bừng, ưu nhã nói:
- Đi Phố Buôn Bán tìm Mục Lương.
- Mục Lương lại đến đó à?
Hi Bối Kỳ kinh ngạc lên tiếng.
Mễ Nặc vỗ vào phía sau xe đạp, hưng phấn nói:
- Chị Lan, ta đưa ngươi đi.
- Dùng cái này?
Nguyệt Thấm Lan tò mò đánh giá xe đạp có tạo hình kì lạ, trong lòng hơi không yên tâm.
- Đúng vậy.
Mễ Nặc hồn nhiên gật đầu.
Cô vỗ xuống ghế sau, hồn nhiên nói:
- Ngươi ngồi lên đi.
- Không bị gì sao?
Nguyệt Thấm Lan trợn mắt lên, luôn cảm thấy không quá đáng tin cậy.
- Không có chuyện gì, mau lên đây đi.
Mễ Nặc ôn nhu thúc giục.
- Được.
Nguyệt Thấm Lan thấy không lay chuyển được ý định của cô ấy, chỉ có thể ngồi vào ghế sau.
- Ngồi vững nha.
Mễ Nặc dựng thẳng hai lỗ tai thỏ lên, con mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm đầu xe.
Cô nhảy lên ngồi trên xe đạp, hai chân co lên hai lần, mới giẫm lên bàn đạp.
Cơ thể của Nguyệt Thấm Lan hơi lắc lắc, cố gắng ngồi vững không bị xốc nảy.
- Đi.
Mễ Nặc hơi nhún chân, đạp xe lao xuống Khu vực Trung ương.
- A!
Nguyệt Thấm Lan giật mình, vội vàng đưa tay ôm hông cô gái tai thỏ.
- Chờ đã.
Hi Bối Kỳ đang chơi vui vẻ, nên giương cánh bay đuổi theo.
- Tốc độ rất nhanh.
Sau khi Nguyệt Thấm Lan thích ứng được cảm giác xe đạp mang đến, cảm thấy rất thú vị.
- Chơi rất vui.
Âm thanh dịu dàng của Mễ Nặc vang lên.
Giọng của Thấm Lan như đinh đóng cột hỏi:
- Mục Lương phát minh sao?
- Ừ, đúng vậy.
Mễ Nặc gật cái đầu nhỏ.
- Quả nhiên.
Dáng vẻ của Nguyệt Thấm Lan tỏ ra quả nhiên như thế.
Trong lòng của cô, cũng chỉ có anh ấy mới nghĩ ra nhiều thứ chơi vui như vậy, lại rất có tác dụng, cũng không phải là Linh khí.
Sau 3 phút, xe đạp xuyên qua Úng thành, đi vào con đường của Phố Buôn Bán.
- Có thời gian, ta cũng sẽ học chạy xe đạp.
Nguyệt Thấm Lan uyển chuyển xuống xe, đưa tay chỉnh lại tóc dài bị thổi rối.
- Các ngươi sao lại tới đây?
Âm thanh của Mục Lương truyền đến.
Anh đang cân nhắc sẽ xây Viện Ca Kịch ở vị trí nào ở nơi này sẽ tốt hơn.
Theo bản thiết kế, Viện Ca Kịch có diện tích rất lớn, trước mắt Phố Buôn Bán không chứa được.
- Tới xem ngươi sẽ xây viện gì đó như thế nào?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
- Còn chưa bắt đầu đâu.
Mục Lương ôn hòa nói.
Lúc anh nói chuyện, trong lòng đã chọn được phương án.
Tất nhiên bây giờ Phố Buôn Bán không thể chứa được Viện Ca Kịch, vậy đành mở rộng nơi này một chút sẽ tốt hơn.
Mục Lương chớp chớp ánh mắt màu đen, nhấc chân đạp nhẹ mặt đất.
- Ầm ầm!
Sau một khắc, toàn bộ Phố Buôn Bán bắt đầu chấn động.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Người đi trên đường vô cùng kinh ngạc sợ hãi.
- Có người tập kích sao?
Quần chúng kinh hô liên tục.
Trong ánh mắt hoảng sợ của bọn hắn, Úng thành với toàn bộ cửa hàng xung quanh đều đang di động, giống như thuyền trôi trên mặt nước, sau đó, Phố Buôn Bán dần dần mở rộng ra.
- Thật là, muốn cải tạo cũng phải chọn buổi tối, ban ngày, còn muốn kinh doanh không?
Hồ Tiên xuất hiện, ánh mắt u oán nhìn về phía Mục Lương.
Cô từng thấy anh dọn đi cả một ngọn núi, đối với tình huống trước mắt, cũng như quen thuộc nên rất bình tĩnh.
Phố Buôn Bán được mở rộng ra, cửa hàng không có thay đổi quá lớn, chỉ là vị trí lui về phía sau.
- Ầm ầm!
Trận động đất ngừng lại.
Dõi mắt nhìn lại, Phố Buôn Bán trở nên vừa rộng lại dài, tầm mắt trống trải.
- Trở nên như thế lớn, lại phải tốn nhiều thời gian hơn để đi qua đi lại.
Hồ Tiên chớp chớp con mắt màu đỏ rực.
- Bây giờ, đã có đất trống rồi.
Mục Lương lạnh nhạt nói.
Anh bay lên trời cao, bay về phía khúc cuối con phố.
Nhóm Hi Bối Kỳ vội vàng đuổi theo, chờ đến lúc đuổi kịp Mục Lương, anh đang phá vỡ tường thành Úng thành.
- Ầm ầm!
Động tĩnh lớn giống như trước đó, thấy trong lòng người đang đứng trên đường phố của Phố Buôn Bán run sợ.
- Đất đá không đủ.
Mục Lương vung tay lên.
Suy nghĩ của anh khẽ động, đang giao lưu với Rùa Đen:
- Tiểu Huyền Vũ, vận chuyển chút đất đá lên đây.
Vô thanh vô tức, bức tường pha lê phía trên Phố Buôn Bán mở ra.
- Ngao ô !
Rùa Đen phát ra một tiếng gầm nhẹ, thao túng bùn đất đá tảng dưới chân bay về phía anh đứng.
- Ầm ầm...
Đất đá bay lên trời cao, phô thiên cái địa lướt qua bầu trời của khu vực này.
Một màn này để làm người đi đường đứng ngây ra như phỗng, lại lần nữa bị choáng váng.
Ánh mắt của quần chúng đờ đẫn, nhìn bùn đất rơi vào đoạn cuối con phố, xếp thành một tòa núi nhỏ.
- Đủ rồi.
Mục Lương dùng ý niệm truyền đạt suy nghĩ cho Tiểu Huyền Vũ.
Đất đá bay lên cuồn cuộn ngừng lại, mặt đất khôi phục lại yên tĩnh.
Anh đưa tay ra, đất đá lại lần nữa cuồn cuộn bay lên, xếp chồng lên nhau, tạo thành tường ngoài Viện Ca Kịch.
Tường ngoài Viện Ca Kịch sẽ thay thế một đoạn tường thành của Úng thành vừa mới bị phá vỡ xong.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể phát hiện Viện Ca Kịch có hình bầu dục.
Bên tường ngoài dần thu hẹp về phía trước, cuối cùng hoàn toàn khép kín lại.
Trên đỉnh chóp hình cung, có mười tám lỗ tròn có đường kính chừng một mét, dùng để thoáng hơi.
Viện Ca Kịch cao đến 12 mét, chiều dài vượt qua 50 mét.
- Thật lớn.
Mễ Nặc khẽ nhếch lấy miệng nhỏ.
- Đây là muốn làm cái gì?
Hồ Tiên đi tới bên cạnh nhóm Nguyệt Thấm Lan, hỏi.
- Xây Viện Ca Kịch.
Nguyệt Thấm Lan dịu dàng giải thích rõ.
- Viện Ca Kịch.
Ánh mắt của Hồ Tiên rực rỡ.
Cô nghe Mễ Nặc nhắc qua, Mục Lương muốn xây Viện Ca Kịch cho cô ấy ca hát.
- Bên ngoài cứ như vậy đi, bên trong còn phải sửa lại một chút.
Mục Lương cất bước đi vào bên trong Viện Ca Kịch.
Anh giơ tay lên, đất đá lại lần nữa bay đến, chia bên trong thành hai tầng.
Đồng thời Mục Lương xây sân khấu cao tới 2 mét, có dạng hình cung.
Đằng sau sân khấu là hậu trường, chỉ dành ra vừa đủ không gian, còn phần trang trí cái gì, sẽ giao cho người ở Phường Sửa Chữa.
Mục Lương tiếp tục hoàn thiện kiến trúc cơ bản của Viện Ca Kịch.
Anh đang tính toán tầng thứ nhất sẽ là ghế ngồi phổ thông, tầng hai là phòng khách dành cho khách quý.
Đất đá lại lần nữa ngưng kết, từng trụ đá bay lên, tạo thành tầng thứ hai, tổng cộng chia thành mười tám phòng khách, mặt tường về phía sân khấu, anh dùng lưu ly thay thế.
Mặt đất tầng một cũng đang xảy ra biến hóa, từng tầng từng tầng hơi nhô cao lên, tạo thành cầu thang, giống thiết kế rạp chiếu phim ở Địa Cầu.
- Chỗ ngồi dùng gỗ làm là được.
Mục Lương lấy tay về, kiến trúc ban đầu của Viện Ca Kịch đã hoàn thành, còn lại đều giao cho thợ Phường Sửa Chữa tới hoàn thiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận