Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 173: Kế Hoạch Giáo Dục Của Thành Huyền Vũ

Bút lông là dùng lông đuôi của Lợn Tám Răng Nanh tạo thành.
Lúc đầu, anh muốn dùng lông đuôi của Vua Sói Mặt Trăng để chế tạo thành cây bút lông sói nổi tiếng. Nhưng ai biết được đã mười ngày trôi qua, nó vẫn còn đang chỉnh đốn lại bầy sói.
Mục Lương được Vua Sói Mặt Trăng dùng tâm linh ý niệm truyền tới suy nghĩ, đại khái hiểu được bây giờ nó đang khai chiến với đàn Sói Mặt Trăng còn lại, muốn nhất thống tất cả Sói Mặt Trăng.
- Ngươi tạo ra bút lông như vậy từ bao giờ?
Nguyệt Thấm Lam kinh ngạc nói.
Cô luôn có cảm giác trong chớp mắt, Mục Lương có thể từ trong ngăn kéo lấy ra một ít thứ mới lạ.
- Cách làm loại bút lông này rất đơn giản.
Mục Lương tùy ý cười cười.
Vận dụng năng lực Điều Khiển Thiên Ti, chế tác ra một chiếc bút thì thật dễ như trở bàn tay.
Người bình thường muốn làm thì còn có chút khó khăn.
Trên thực tế, anh cũng không có ý định mở rộng sản xuất bút lông, chỉ làm vì hứng thú.
Dùng bút lông để viết chữ lên trên rất khó khăn, còn không bằng gọt mấy cành cây mộc lan, thấm nước mực viết chữ lên còn nhanh.
Dù sao, muốn dùng bút lông để luyện chữ, tiêu hao cũng khá lớn.
- Quan trọng là loại mực đó.
Mục Lương cầm bút lông đã thấm mực, viết chữ cực nhanh lên trên giấy.
Hai chữ 'Huyền Vũ' sống động bừng bừng trên giấy.
Anh đã từng học thư pháp lúc vẫn còn học trung học, khi đó trường học mở một số lớp dạy năng khiếu.
- Chữ thật là đen.
Ngải Lỵ Na vui vẻ nói.
Cô phát hiện mực nước dùng để viết chữ vô cùng đen, còn hơn tốt mười mấy lần so với dùng bút than củi, hoàn toàn không cần sợ sau này phải viết lại.
Dùng than củi viết chữ, theo lúc lật sách sẽ bị rơi bụi, màu sắc chữ sẽ chậm rãi phai đi theo thời gian.
- Mực dùng vô cùng trơn tru.
Nguyệt Thấm Lam dùng ngón tay dính một chút mực, viết lên giấy.
- Dùng bút lông để viết.
Mục Lương đưa bút lông cho Nguyệt Thấm Lam.
- Được.
Nguyệt Thấm Lam nhận lấy bút lông.
Cô phát hiện bút lông thật khó điều khiển, mềm lại không thể dùng sức, đầu bút lông khó khống chế, chữ viết cong vẹo rất khó coi.
- Cho nên, khối bùn ấy sẽ được thấm mực sau đó lại in trên giấy.
Ly Nguyệt dời trọng điểm chú ý khối bùn.
- Đúng vậy, phát minh ấy gọi là Thuật In Chữ.
Mục Lương nhìn những khối bùn đang chất đống.
Anh còn muốn bảo người ta nung khối bùn cho cứng lên, hơn nữa một văn tự cần rất nhiều chữ in rời, nếu không cùng một trang chữ giống nhau cũng không thể dùng được.
Một bộ chữ in bình thường sử dụng cần hơn vạn chữ cái in rời.
- Ta hiểu rồi, phát minh thuật in chữ thật quá lợi hại.
Ngải Lỵ Na kích động hô lên.
Đôi mắt hồng nhạt của cô nhìn chằm chằm vào khối bùn, như vậy muốn sao chép sách sẽ vô cùng nhanh, còn có thể lập tức ấn chế rất nhiều bộ Du Ký Mạo Hiểm.
- Kiểu chữ do ta viết, dùng để ấn thành sách?
Nguyệt Thấm Lam nhìn một đống khối bùn bên cạnh, không tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
Về sau mọi người xem sách, chữ viết trên sách chính là chữ viết của cô.
- Buổi tối, ngươi bảo Phi Nhan mang những khối bùn kia nung lên cho cứng.
Mục Lương nghĩ đến khả năng điều khiển nhiệt độ lửa của cô gái tóc đỏ.
- Được.
Nguyệt Thấm Lam nhẹ nhàng gật đầu.
Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi:
- Mục Lương, ngươi muốn in loại sách gì?
Nguyệt Thấm Lam cũng không nhớ ra thành Huyền Vũ có loại sách gì, cô cất giữ mấy cuốn sách ở bộ lạc Nguyệt Đàm, lúc đi cũng không mang theo.
- Ta tự mình biên soạn một bộ sách.
Khóe miệng của Mục Lương hơi cong lên.
Kế hoạch giáo dục của thành Huyền Vũ, trong đó cần mấy bộ tài liệu dạy học, nếu không anh cũng không cần phí tâm tư tạo giấy, làm mực, làm Thuật In Chữ.
Việc cải tạo văn hóa tư tưởng của thành Huyền Vũ, thì phải bắt đầu thay đổi từ tài liệu dạy học.
- Hả?
Các cô gái kinh ngạc, mở to cái miệng nhỏ nhắn.
- Ta đã đang viết rồi, sau khi hoàn thành các ngươi sẽ biết.
Mục Lương liếc mắt một cái.
Buổi tối, anh có thời gian rảnh, thì sẽ viết một chút tài liệu, hoặc viết một vài chuyện xảy ra ở Địa Cầu.
Buổi tối, bên trong phòng ăn của cung điện.
Lúc này, đang diễn ra bữa tối.
- Tối nay ăn thịt thăn rán.
Mễ Nặc mặc trang phục của người hầu.
Cô bưng lên một bộ đồ ăn bằng đá từ trong chiếc khay Vệ Ấu Lan bưng, đặt ở trước mặt Mục Lương.
- Là thịt của hung thú nào?
Mục Lương hiếu kỳ hỏi.
Mấy ngày này, chỉ cần Huyền Vũ dừng lại, Thành Phòng Quân đều sẽ đi săn bắn.
Đương nhiên, không phải lần nào cũng đều thắng lợi trở về, có những ngày liên tục không bắt được một con mồi nào.
Hoặc có lẽ, không bắt được con mồi nào mới là chuyện bình thường.
Mục Lương trước đó gặp phải đàn Lợn Tám Răng Nanh, rất nhiều đội săn bắn một năm cũng rất khó gặp phải.
- Là thịt của thú răng dài.
Giọng của Mễ Nặc thanh thúy nói.
- Cư nhiên bắt được thú răng dài.
Mục Lương kinh ngạc nói.
Dáng vẻ thú răng dài có chút giống chuột trúc ở Địa Cầu, rất thích chui dưới đất, sống dựa vào ăn các loại côn trùng nhỏ.
- Thật là thơm.
Nguyệt Phi Nhan chu lại chiếc mũi xinh đẹp, thèm muốn miếng thịt thăn lớn bằng bàn tay ở trước mặt.
Thời điểm cô vui vẻ nhất trong một ngày, chính là lúc ăn cơm.
- Vưu Phi Phi đâu? Sao cô ấy còn chưa tới?
Mục Lương dùng dao ăn cắt nhỏ miếng thịt, nhìn cô gái tóc hồng hỏi thăm.
Đêm nay, anh có chuyện tìm cô gái tóc vàng, nếu không... Cũng sẽ không để Ngải Lỵ Na gọi Vưu Phi Phi qua đây dùng cơm.
Dù sao, bình thường cô ấy đều sẽ ngốc ở trong viện nghiên cứu dùng bữa.
- Ta đã thông báo cho cô ấy, chắc là sắp tới rồi!
Một tay Ngải Lỵ Na gắp miếng thịt.
Cô vừa nói một tay vừa mở khăn che mặt, nhét vào trong miệng miếng thịt.
- Vưu Phi Phi đoán chừng lại đang say mê nghiên cứu rồi.
Ly Nguyệt và cô gái tóc hồng có một kiểu ăn giống nhau.
Một tay vén mặt nạ, một tay cầm cái nĩa bỏ thịt vào miệng.
Vệ Ấu Lan đứng ở một bên, hiếu kỳ nhìn cách hai cô gái ăn thịt.
Sau khi cô tới phủ Thành Chủ, đến nay còn chưa nhìn thấy qua mặt mũi hai người đó.
Đừng nói cô hầu gái nhỏ chưa từng thấy, đến Mục Lương cũng chưa từng thấy qua mặt mũi của Ngải Lỵ Na hình dạng thế nào.
- Cần phái người đi gọi cô ấy không?
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã bưng chén trà.
Cô nhấp một ngụm trà Tinh Thần, mặt cười quyến rũ, lộ ra biểu tình hứng thú.
Trà Tinh Thần tiến hóa đến cấp bảy, trong đó chồi non của trà thụ khiến tinh thần người uống được tăng cường.
Nguyệt Thấm Lam cảm thấy mỗi ngày đều uống trà Tinh Thần, có lẽ không bao lâu nữa, cô có thể đột phá cấp 7 rồi.
- Không cần, cô ấy tới rồi.
Mục Lương ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn phía của lớn nhà hàng.
Đạp đạp đạp...
- Ta tới trễ.
Vưu Phi Phi người còn chưa tới, âm thanh đã truyền đến.
Trong tay của cô mang theo một cái bình sứ, vội vàng đi vào phòng ăn, đặt mông ngồi ở bên cạnh cô gái tóc hồng.
- Trước tiên uống ngụm trà để dễ thở trước đi.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Được.
Tay nhỏ của Vưu Phi Phi mở một góc miếng vải, bình sứ cầm trong tay liền sắp đổ vào miệng.
- Chờ một chút....
Ngải Lỵ Na bối rối níu lại tay của cô ấy.
- Ừ.
Vưu Phi Phi chớp chớp đôi mắt màu vàng óng, mới phản ứng được.
Khóe miệng của Mục Lương co rút lại, cái nữ nhân mơ hồ này suýt chút nữa đã uống nhầm ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận