Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2054: Ở Một Mình Cần Phải Chú Ý An Toàn, Ra Vào Phải Đóng Cửa Kỹ Càng



Nhu Nhi khoác tấm vải da thú lên người Nặc Mạn rồi dùng kẹp cố định ở trên cổ đối phương, giọt nước ở đuôi tóc rơi xuống mặt vải rồi biến mất, cô chạm vào mái tóc ngắn của Nặc Mạn, mỉm cười hỏi:

- Quý khách có yêu cầu gì về kiểu tóc không?

- Ta muốn tỉa tóc ngắn hơn chút.

Nặc Mạn nhẹ nhàng nói.

Nhu Nhi cầm lược chải tóc, dịu dàng hỏi:

- Muốn cắt ngắn tới đâu?

- Cắt một đoạn như vậy.

Nặc Mạn nhìn bản thân trong gương lưu ly, cầm một lọn tóc rồi so chiều dài khoảng một đốt ngón tay.

- Được.

Nhu Nhi đáp lại.

Cô thuần thục dùng lược chải ra một lọn tóc xám, hai ngón tay kẹp lấy phần đuôi tóc sau đó cầm kéo lưu loát cắt bỏ hai centimet tóc.

- Răng rắc ~ -

Cây kéo mà Nhu Nhi dùng rất sắc bén, nó được chế tạo từ Thép Tím, chỉ cần nhấp nhẹ là có thể cắt đứt tóc.

Chân mày của Nặc Mạn run lên, nhìn phần tóc bị cắt rơi trên tấm vải da thú rồi trượt xuống mặt đất, toàn thân cứng đờ không dám cử động.

- Răng rắc ~~~

Động tác của Nhu Nhi rất nhanh, một nhúm tóc đã bị cắt xuống, cũng làm cho đuôi tóc của Nặc Mạn trở nên đều hơn, không còn nhìn giống bị chó gặm như trước đó nữa.

Hơn mười phút sau thì cô hoàn tất việc cắt tóc, mái tóc của Nặc Mạn thoạt nhìn đã gọn gàng hơn rất nhiều.

Nhu Nhi mỉm cười hỏi:

- Quý khách cảm thấy như vậy ổn chưa?

- Ừ, rất đẹp mắt.

Nặc Mạn nhìn bản thân trong gương lưu ly, rất hài lòng với kiểu tóc mới.

Nhu Nhi buông kéo, nói:

- Vậy thì chúng ta đi qua bên kia gội đầu một chút, rửa sạch phần tóc đã cắt.

- A, còn phải gội đầu lần nữa sao?

Nặc Mạn kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy.

Nhu Nhi lên tiếng đáp.

- Vậy được rồi.



Nặc Mạn cảm thấy kinh ngạc, đứng dậy đi về phía giường gội đầu, nằm lên trên rồi nhắm mắt lại hưởng thụ.

Nhu Nhi thuần thục gội đầu, lại dùng nước gội tạo bọt rồi xả lại với nước, cuối cùng lại lấy khăn lông lau khô tóc.

- Được rồi.

Cô nâng Nặc Mạn ngồi dậy.

- Thật là thoải mái.

Nặc Mạn thở phào một hơi, lấy ra hai tờ một đồng Huyền Vũ rồi đưa cho Nhu Nhi.

Nhu Nhi tiếp nhận đồng Huyền Vũ, mỉm cười nói:

- Hoan nghênh lần sau trở lại.

- Nhất định rồi.

Nặc Mạn gật đầu liên tục, cũng quyết định lại tới lần nữa trước khi tiệm trở lại giá bình thường.

Cô rời đi Tiệm Cắt Tóc, gió mát thổi tới khiến cô cảm thấy thần thanh khí sảng, giống như được sống lại.

Nặc Mạn quay đầu liếc nhìn Tiệm Cắt Tóc, cảm thán nói:

- Phục vụ như vậy thật sự rất thoải mái...

Cô xoay người trở lại con đường mình đã đi, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, muốn nhanh chóng về nhà viết ra giấy.

Cô gái tóc xám trở lại phòng số 6, tòa nhà số 18, đường Đinh số 3, sau khi mở cửa thì lập tức đi tới bàn dài trong phòng khách, cầm giấy bút lên, bắt đầu vùi đầu múa bút thành văn, viết hơn một giờ, kịch bản sơ thảo đã có hơn một ngàn chữ.

Nặc Mạn nhìn bản sơ thảo trong tay, nhỏ giọng thầm thì:

- Không biết kịch bản của mình đóng góp mấy ngày hôm trước có được chọn hay không?

Cô đã đưa bản thảo tới Cục Quản Lý Chủ Thành, hiện tại đã qua ba ngày nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm.

- Chắc không được tuyển chọn rồi...

Khóe miệng của Nặc Mạn cong xuống, nhiệt tình viết kịch bản bị tưới tắt hơn phân nửa, hít một hơi thật sâu, tự an ủi bản thân:

- Chắc người đóng góp rất nhiều, không có chọn ta cũng là chuyện bình thường, mà có lẽ bọn họ còn chưa đọc tới kịch bản của ta đâu.

Cô gái tóc xám suy nghĩ miên man, bất tri bất giác đã nằm úp sấp trên bàn ngủ thiếp đi.

- Cộp cộp cộp ~~~

Nguyệt Thấm Lan bước lên cầu thang đi tới lầu ba rồi dừng lại trước cửa phòng của Nặc Mạn.

- Tại sao lại không đóng cửa?



Cô nhìn cánh cửa phòng hơi hé mở, nghiêng đầu nhìn vào trong, thấy Nặc Mạn đang ngủ ở trên bàn.

Thành Huyền Vũ cho mọi người cảm giác an toàn mạnh tới như vậy sao? Thậm chí không thèm đóng cửa?

- Đang ngủ à?

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, cất bước đi vào trong nhà, nghe được tiếng hít thở đều đặn của cô gái tóc xám.

Thính lực của cô mạnh hơn người thường rất nhiều, chỉ cần nghe tiếng hô hấp là có thể phán đoán đối phương đang ngủ say.

Nguyệt Thấm Lan nhìn quanh phòng một vòng, đồ dùng trong nhà rất ít, chỉ có một bàn ăn, hai chiếc ghế gỗ và một cái giá gỗ.

Cô nhẹ nhàng bước tới bên cạnh cô gái tóc xám, nhìn tờ giấy trên mặt bàn, nhất thời bị nội dung hấp dẫn.

- Là kịch bản mới.

Trong mắt của Nguyệt Thấm Lan lộ vẻ vui mừng, chỉ hơn phân nửa trang giấy bị Nặc Mạn đè lên, cô chỉ có thể nhìn được phần nội dung mở đầu.

- Hắt xì ~

Cơ thể của Nặc Mạn run lên, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt màu xám vẫn còn mờ mịt.

Cô và Nguyệt Thấm Lan liếc nhau, chậm rãi nâng lên cánh tay tê dại, còn chưa có phục hồi tinh thần lại.

- Tỉnh rồi à?

Nguyệt Thấm Lan kéo qua một chiếc ghế khác rồi ưu nhã ngồi xuống.

- A?!

Đôi mắt màu xám của Nặc Mạn chậm rãi trừng lớn, trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại.

Cô phản xạ có điều kiện mà đứng lên, lảo đảo lùi lại một bước, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Nguyệt Thấm Lan.

Nặc Mạn lắp bắp nói:

- Thư, thư ký đại nhân?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ta thấy ngươi không đóng cửa cho nên tự tiện đi vào.

- Không đóng cửa sao... Có thể là ta quên mất.

Nặc Mạn liếc nhìn cửa phòng, cả người lập tức trở nên câu nệ.

- Ở một mình cần phải chú ý an toàn, ra vào phải đóng cửa kỹ càng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã dặn dò.

Nặc Mạn vội vàng gật đầu, nhỏ giọng đáp lại:

- Vâng, sau này ta sẽ chú ý hơn.



Nguyệt Thấm Lan nhớ tới tư liệu mà mình điều tra được, nhìn về phía cô gái, hỏi:

- Ngươi là Nặc Mạn, đúng không?

- Đúng là ta.

Nặc Mạn lại gật đầu một lần nữa.

Trong lòng cô có chút lo lắng, chẳng lẽ mình đã phạm sai lầm gì mà bản thân không hề hay biết, vì vậy mà thư ký đại nhân đích thân tới cửa răn dạy?

Nguyệt Thấm Lan quan sát thần sắc khẩn trương của cô gái tóc xám, buồn cười nói:

- Chớ khẩn trương, ta tìm ngươi không phải là bởi vì ngươi làm hỏng việc.

- Vậy là bởi vì sao?

Nặc Mạn nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sự bất an trong lòng tiêu tan một chút.

Nguyệt Thấm Lan cười một tiếng, hỏi ngược lại:

- Ngươi không đoán ra được sao?

……….

Nặc Mạn chớp chớp đôi mắt đẹp màu xám lạnh, nhìn chăm chú vào Nguyệt Thấm Lan ưu nhã, chẳng mấy chốc đã tỉnh táo lại.

- Đã đoán được chưa?

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, hai chân thon dài bắt chéo nhau.

Nặc Mạn hỏi với giọng điệu không xác định:

- Bởi vì kịch bản sao?

- Đoán đúng rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu, chậm rãi nói:

- Kịch bản của ngươi đã được chọn, sau này sẽ được dựng thành phim, ta tới tìm ngươi là để thương lượng về việc mua kịch bản.

- Thật vậy chăng?

Đôi mắt đẹp của Nặc Mạn nhất thời sáng lên, hưng phấn đến mức muốn xoay vòng tại chỗ.

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói:

- Là thật, hiện tại ta tới đây để hỏi ngươi có nguyện ý bán kịch bản hay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận