Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 741: Bỏ Lại Người Thân

Những tên này đã từng là trộm cắp như chúng, hiện tại có được một cuộc sống yên ổn liền không hề muốn tiếp tục sống cuộc đời trộm cắp nay đây mai đó, suốt ngày sống trong lo âu, hồi hộp nữa.

- Nếu không nhanh chóng rời đi, chỉ sợ không đi nổi nữa.

Tề Mã lạnh lùng nói.

Trong thành đã không còn nước, mà khoảng cách từ Thành Vũ Thái tới bộ lạc nhỏ gần nhất cũng cần khoảng hai ngày thời gian.

Hiện tại nếu còn không rời đi, cứ tiếp tục ở lại thì ngay cả hắn cũng có thể vì khát quá mà chết.

- Vậy chúng ta sẽ đi đâu?

Đáy mắt hộ vệ ánh lên một tia bi ai.

Dù thế nào, hắn cũng muốn một cuộc sống yên ổn, mỗi ngày có người hầu hạ, thoải mái hơn rất nhiều so với đi làm trộm cắp.

Con ngươi của Tề Mã loé sáng, hắn thấp giọng nói:

- Đi thành Ngự Thổ, nơi đó chính là thành phố lớn dành cho dân trộm cắp.

- Thành Ngự Thổ sao? Chúng ta muốn tới đó phải đi khoảng mười ngày đêm. Quá xa xôi.

Hộ vệ thay đổi sắc mặt, gấp gáp nói:

- Không chờ chúng ta đi tới nơi, chỉ sợ đã chết khát trên đường rồi.

Tề Mã trầm giọng nói:

- Sẽ không. Chúng ta sẽ tới thành Nam Phong trước, ở nói đó bổ sung nước và thực phẩm sau đó lại tiếp tục đi tới Thành Ngự Thổ.

Hộ vệ thầm tính toán trong lòng, sau đó buồn bã nói:

- Đại nhân, cho dù đi tới thành Nam Phong cũng cần hơn hai ngày thời gian.

Tề Mã khoát tay áo, thấp giọng nói:

- Chỉ có hai ngày thôi mà, kiên cường một chút là được.

- Chỉ là …

Hộ vệ há miệng thở dốc, dù sao hắn vẫn cảm thấy chuyến đi này quá mạo hiểm.

- Không thể chậm trễ nữa rồi. Ngươi đi sắp xếp một chút, những ai nguyện ý đi theo ta thì tập hợp tại cổng thành.

Tề Mã trầm giọng, yếu ớt nói.

- Vậy còn dân chúng trong thành thì sao?

Hộ vệ thở dài rồi nói.

Hắn không muốn rời khỏi thành Vũ Thái, nhưng con suối không phun ra nước nữa. Nếu bây giờ không đi vậy chỉ có thể nằm chờ chết mà thôi.

Thành Vũ Thái cũng không có đặc sản gì, thương nhân hành hoang cũng rất ít đi tới nơi đây, cho nên trừ con suối đó, bọn họ không còn cách nào khác để có được nước.

- Gọi bọn họ đến hỗ trợ chúng ta di dời bảo khố.

Tề Mã lạnh lùng lên tiếng.

Hộ vệ khuyên:

- Thành chủ, những đồ vật trong bảo khố rất nặng. Nếu phải chuyển tất cả đi, chỉ sợ dân chúng trong thành không thể chịu đựng nổi cả quãng đường dài tới thành Nam Phong. Mấy ngày nay, bọn họ không được uống dù chỉ một giọt nước nhỏ, lại bảo họ khuân vác vật nặng chạy đi, không khác gì đang muốn lấy mạng họ, thật sự sẽ phải chết rất nhiều người.

- Không chịu đựng nổi thì sao?

Tề Mã không thèm để ý nói.

- …Ta đã biết.

Hộ vệ run run khoé mắt, trong lòng hắn thở dài.

Tề Mã ở thành Vũ Thái hai năm nay, hoá ra vẫn không có gì thay đổi. Hắn vẫn tàn nhẫn hệt như lúc còn làm trộm cắp.

Hộ vệ rời đi, thông báo tin tức này cho dân chúng trong thành.

Thành Vũ Thái có hơn năm ngàn người, nhưng hiện tại chỉ còn khoảng ba bốn trăm người sức khoẻ còn tạm ổn, vẫn có thể miễn cưỡng đi lại được.

- Anh hai, ngươi thực sự phải đi ư?

Trong một căn phòng rách nát, có một cô bé nhỏ đang nằm hấp hối trên giường.

Sắc mặt của cô bé tối tăm, cố gắng đứng dậy, nghiêng người nắm lấy góc áo anh trai mình, đôi mắt mở to đầy bất lực cùng cầu xin.

- Đúng…Ta không muốn chết. Ta phải theo thành chủ đại nhân cùng rời khỏi nơi đây, đi tìm nước.

Anh trai của cô bé cắn răng nói.

- Anh hai…Khụ khụ, vậy ngươi sẽ dẫn ta đi theo ư?

Cô bé vừa cất tiễng nói liền ho liên tục, sắc mặt cô bé càng thêm trắng bệch.

Anh trai cô né tránh ánh mắt cầu xin của em gái mình, cắn răng nói:

- Không được. Thành chủ nói, những người có thể liên luỵ đội ngũ đều không thể đi theo.

Cô bé đã ba ngày không được uống nước, ngay cả thức ăn cũng không có, chỉ có thể nằm ở trên giường.

- Anh hai, ngươi muốn bỏ ta ở lại sao?

Cô bé hai con ngươi phiếm hồng, lại không thể chảy ra được giọt nước mắt nào hết.

- Ta…Ta sẽ đi tìm nước về cho ngươi. Khi nào tìm được nước ta sẽ trở lại.

Ánh mắt nam thanh niên mơ hồ nói.

- Thật thế ư?

Thân thể của cô bé khẽ run lên, trong ánh mắt chứa đầy đau đớn.

- Đương nhiên là thật.

Thanh niên này chột dạ, cúi đầu.

- Nếu vậy, anh hai à, ngươi hãy đi đi.

Cô bé buông lỏng tay ra, thân thể từ từ nằm xuống, cuộn người lại một chỗ, không nhìn người anh đang nói dối của mình thêm một lần nào nữa.

Năm nay, cô bé mới mười ba tuổi, không còn là một đứa trẻ con ngây thơ, không hiểu chuyện nữa rồi.

- Ta thực sự sẽ trở về.

Thanh niên chột dạ lớn tiếng.

- Ừ. Ta biết rồi.

Cô bé nho nhỏ trả lời.

Sắc mặt nam thanh neien trở nên vô cùng khó coi, hắn do dự đi đi lại lại hai vòng, cuối cùng hắn cắn chặt răng, vẫn xoay người rời đi.

Phanh!!!!

Cửa phòng bị gió sập lại thật mạnh. Thanh niên đuổi theo đội ngũ ngoài cửa thành, chuẩn bị rời khỏi Thành Vũ Thái.

Ở trên đường, hắn gặp người quen, là bạn tốt ngày xưa của hắn.

- Bình Tử, mẹ của ngươi đâu?

Thanh niên này nhỏ giọng hỏi.

- Đừng hỏi nữa, bà ta không đi được.

Bạn tốt của hắn lắc đầu, ra vẻ không kiên nhẫn trả lời một câu.

- ….

Thanh niên nhếch đôi môi khô nứt nẻ của mình, hiểu được ý của người bạn hắn muốn nói.

Hắn quay đầu nhìn cánh cửa gỗ bị gió to sập lại ở đằng sau, nhỏ giọng nói:

- Vậy, chúng ta thực sự phải rời đi sao?

- Phải đi thôi, nếu không tất cả đều phải chết.

Bạn tốt của hắn khàn giọng nói.

- Ai…..

Trong gió chỉ còn lại hai tiếng thở dài.

Những thanh niên trai tráng đều rời đi. Thành Vũ Thái càng thêm vắng lặng, chỉ còn lại gió lớn vẫn gào thét, thổi cát bụi cuồn cuộn khắp nơi.

………

- Mục Lương, mau tới nếm thử kẹo ta mới làm.

Cửa thư phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, Mễ Nặc đang cầm khay lưu ly kích động chạy vào thư phòng.

Trong thư phòng, anh đang vẽ bản thiết kế ‘Cự Nỏ Liên Xạ’.

Cự Nỏ Liên Xạ là vũ khí mới Mục Lương thiết kế cho tường Ngoại thành, linh cảm bắt nguồn từ quân nỏ và súng máy ở Địa Cầu.

Anh thử nghĩ một cái, lúc đang đối mặt với Hư Quỷ, cự nỏ không bắn được một lượt như bên ngoài, nhất định khiến nhiệt huyết của mọi người sôi trào.

Tường Ngoại thành lúc Rùa Đen đứng thẳng cách mặt đất có bảy, tám ngàn mét, cho nên cự nỏ liên xạ chủ yếu vẫn dùng để đối phó kẻ địch trên không trung.

Mà bên cạnh Mục Lương là Ly Nguyệt đang cầm kịch bản đọc chăm chú.

Hôm nay, cô được nghỉ ngơi, nên có thể nhàn nhã đọc sách ở bên cạnh anh.

Sau khi Ly Nguyệt đi tới Thiên Cức Quan hỗ trợ huấn luyện tân binh thì thời gian đợi ở bên cạnh Mục Lương ngày càng ít.

- Chị Ly Nguyệt, ngươi cũng nếm thử ta kẹo mới làm.

Mễ Nặc ngây thơ nói.

- Lần này là hương vị gì mới?

Mục Lương cười tươi hỏi.

- Vị bắp, còn có vị rau xanh...

Mễ Nặc đứng ở ở giữa Mục Lương và cô gái tóc trắng, đặt khay bánh kẹo xuống.

- Nhìn có vẻ ăn rất ngon.

Mục Lương nhìn kẹo đủ loại màu sắc trong cái khay, khóe miệng anh chậm rãi giương lên.

- Mau nếm thử.

Mễ Nặc cầm lên một viên kẹo màu trắng, đây là vị nguyên bản.

Cô gái tai thỏ đưa kẹo tới bên mép Mục Lương, nhìn anh mở miệng ăn, mới phát cảm thấy bận làm tới trưa là không uổng phí.

- Ăn rất ngon.

Khóe miệng Mục Lương giương lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận