Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 854: Chữa Khỏi Hư Quỷ Cảm Nhiễm.



Cô cảm thấy thân thể thoải mái vô cùng, một cảm giác chưa từng có từ trước tới nay, phảng phất như đã được một lần thoát thai hoán cốt vậy.

Nhưng cô vẫn hơi lo lắng một chút, mở ra đôi mắt xinh đẹp của mình, một tia hào quang màu bạc khẽ loé lên, cô hơi bất an cúi đầu nhìn lại. Lớp da bên ngoài đã trở nên bóng loáng nhẵn nhụi, không còn một chút màu đỏ nào nữa.

Đường chỉ màu đỏ tươi trên người cô đã biến mất hết rồi sao? Cô gái tóc bạc hơi thất thần cứ đứng yên lặng tại chỗ, nước mắt của cô bắt đầu thi nhau tuôn rơi.

- Bên trong người ngươi còn có đường chỉ nào nữa không?

Ngải Lỵ Na không nhịn nổi tiến về phía trước, cô lấy tay kéo cổ áo của cô gái tóc bạc.

- Ơ này.....

Ly Nguyệt duyên dáng gọi to một tiếng, cô không kịp né tránh hành động của Ngải Lỵ Na.

Mục Lương đưa tay ra sờ sờ mũi, anh cảm thấy trước mắt dường như tối sầm lại.

- Hết thật rồi. Những đường chỉ tượng trưng cho Hư Quỷ Cảm Nhiễm thật sự đã biến mất cả rồi.

Ngải Lỵ Na vui sướng kêu to, cô ấy hoan hô nhảy nhót rộn ràng ngay tại chỗ.

Ly Nguyệt run rẩy đưa tay ra kéo lại cổ áo của mình, những hàng lệ thi nhau tuôn rơi từ trên khoé mắt của cô.

Mục Lương vươn tay ra kéo cô gái có mái tóc màu bạc ôm vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô. Anh cất giọng dịu dàng an ủi:

- Không có việc gì rồi, lần này thật sự đã trị khỏi.

- Vâng…

Ly Nguyệt thấp giọng nghẹn ngào, nước mắt của cô tuôn ra làm ướt cả vạt áo của Mục Lương. Cô nghẹn ngào cảm kích nói:

- Cám ơn! Mục Lương, cám ơn ngươi!

Mục Lương vỗ mấy cái vào lưng cô gái có mái tóc màu bạc, ôn nhu nói:

- Ta đã hứa với ngươi, trong vòng một năm nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ngươi. Hiện tại, ta đã giữ đúng lời hứa của mình.

- Đại nhân, ngươi thật sự quá tuyệt vời.

Ngải Lỵ Na giang hai tay muốn ôm anh một cái.

Nhưng sau khi cô nhìn thấy hình ảnh hai người này, lại rất tự nhiên buông tay xuống, trên khuôn mặt cô vẫn giữ nguyên kích động như trước.

Mục Lương buông tay đang vỗ nhẹ sau lưng Ly Nguyệt ra, đưa tay lên lau đi những giọt lệ lóng lánh vẫn thi nhau tuôn ra từ khóe mắt của cô gái tóc bạc.

- Đừng khóc nữa. Ngươi nên vui vẻ mới đúng.

Anh khẽ cong khóe môi nói.

- Vâng.

Ly Nguyệt dùng sức gật đầu, trên khuôn mặt cô lúc này mới nở rộ ra một nụ cười tuyệt mỹ.

- Thân thể ngươi cảm giác như thế nào rồi?

Mục Lương ôn nhu hỏi.

Ly Nguyệt hít sâu một hơi, run giọng nói:

- Đây là lần đầu tiên ta có cảm giác thân thể mình nhẹ nhàng như vậy, có cảm giác như đã trút đi được gánh nặng trên người, sau đó còn có suy nghĩ rằng mình có thể sống lâu thật lâu nữa.

Mục Lương đưa tay gõ nhẹ lên trán cô gái có mái tóc màu bạc, mỉm cười nói:

- Ngươi đương nhiên là có thể sống lâu thật lâu.

- Vâng.

Ly Nguyệt dùng sức gật đầu, những vướng mắc mãi trong lòng cô cuối cùng cũng được gỡ bỏ rồi.

- Đại nhân, vậy còn ta nữa?

Ngải Lỵ Na khẩn cấp nhìn vào Mục Lương hỏi.

- Ngươi cũng có.

Mục Lương mỉm cười.

Anh vươn tay, từ đầu ngón tay anh bỗng nhiên xuất hiện một giọt Nước Mắt Thiên Sứ màu xanh lá trong suốt như ngọc lục bảo.

- Cho ngươi.

Mục Lương đem Nước Mắt Thiên Sứ đưa đến bên môi cô gái tóc màu hồng phấn.

Ngải Lỵ Na mở miệng thật lớn, tiếp được đầu ngón tay chứa Nước Mắt Thiên Sứ của Mục Lương. Cô nhắm lại đôi mắt xinh đẹp của mình, bắt đầu im lặng cảm thụ sự biến hóa của thân thể.

Một cảm giác quen thuộc xuất hiện, Nước Mắt Thiên Sứ sau khi vào miệng cô ngay lập tức hòa tan bên trong máu, tinh lọc Hư Quỷ Cảm Nhiễm.

Mấy hô hấp sau, Ngải Lỵ Na phát ra một tiếng than nhẹ. Cô cảm thấy thân thể mình thoải mái trước nay chưa có, hoa văn màu đỏ tươi bên trong cơ thể nhạt dần đi rồi hoàn toàn biến mất không thấy.

Cô mở lớn đôi mắt tuyệt đẹp, ngay lập tức kéo áo mình ra xem xét.

Sau khi nhìn thấy toàn thân đều trắng nõn không tỳ vết, cô cũng vui sướng kích động đến mức rơi nước mắt.

- Tốt quá rồi, ta thực sự đã được trị khỏi!

Ngải Lỵ Na nhảy cao tới ba mét, cô vui sướng đến mức hô to như một cô bé con. Sau cơn kích động, cô nhào qua ôm lấy cô gái có mái tóc màu bạc, vui vẻ nói:

- Ly Nguyệt, chúng ta thật sự khỏi rồi.

Mục Lương im lặng nhìn cảnh này, anh cứ lẳng lặng đứng đó chờ đến khi hai cô gái chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Lúc này, anh mới vươn tay, ngưng tụ ra thêm ba giọt Nước Mắt Thiên Sứ, sau đó rót vào trong bình ngọc lưu ly.

Mục Lương lại nhìn về phía Đôi Cánh Thiên Sứ, trong đài hoa của nó lại có thêm một giọt Nước Mắt Thiên Sứ vừa mới được ngưng tụ ra, những giọt này cũng được đựng chung với ba giọt trước ở trong bình ngọc lưu ly.

- Còn có hai giọt, vậy đưa cho mấy người Vưu Phi Nhi đi.

Mục Lương đem bình ngọc lưu ly đưa cho Ly Nguyệt, lạnh nhạt nói:

- Cái này giao cho ngươi, chờ ngày mai chúng ta lại tiếp tục thu thập tiếp.

- Vâng.

Ly Nguyệt dùng sức gật đầu, cô tiếp nhận bình ngọc lưu ly sau đó dùng sức nắm chặt nó ở trong tay.

- Đi đi.

Mục Lương ôn nhu gật đầu.

Anh hiểu tâm trạng của cô lúc này. Đã nhận được tin tức quá vui mừng như vậy, nhất định phải đi chia sẻ cho mấy người bạn tốt của mình rồi.

- Tối nay, ta lại đi tìm ngươi.

Ly Nguyệt kiễng mũi chân, lưu lại một dấu vết ướt át ở trên má anh, sau đó ngại ngừng lôi kéo Ngải Lỵ Na vội vàng chạy ra ngoài.

- Ái cha cha, Ly Nguyệt ngươi dám hôn Mục Lương sao?

Âm thanh ngạc nhiên Ngải Lỵ Na vang lên.

- Câm miệng.

Ly Nguyệt xấu hổ gắt nhỏ một câu.

Âm thanh của hai cô gái vừa đi vừa đùa giỡn nhỏ dần rồi mất hút. Mục Lương nhướng mày, lá gan của cô gái có mái tóc màu bạc này cũng khá lớn rồi, lại dám làm ra chuyện như vậy với anh. Đúng là cô gái nhỏ tinh nghịch.

Anh xoay người, lực chú ý lại lần nữa đặt ở trên cây Trà Thụ Tinh Thần.

Đạp đạp đạp......

Mục Lương đi đến dưới tàng cây Trà Thụ Tinh Thần.

Thân thể của anh từ từ bay lên trên không trung, bay tới giữa thân cây. Trong cảm nhận của anh, nơi này là nơi ẩn chứa Nguyên Tố Sinh Mệnh nồng đậm nhất.

Anh xoè cả năm ngón tay ra, nhẹ nhàng áp sát vào lớp vỏ cây, tiếp theo từ từ nhắm mắt lại để cẩn thận cảm thụ Nguyên Tố Sinh Mệnh dồi dào ẩn chứa dưới lớp vỏ cây bên ngoài.

Trong thân Trà Thụ Tinh Thần, cái kén sinh mệnh đã được rất nhiều Nguyên Tố Sinh Mệnh bao vây, nhưng nó vẫn rất mờ nhạt, không ra hình thù gì hết. Anh chỉ có thể cảm nhận được, Nguyên Tố Sinh Mệnh cuồn cuộn không ngừng hội tụ về nơi đó mà thôi.

- Vẫn chưa sinh ra sao...?

Mục Lương nhẹ giọng nói thầm.

Ý niệm vừa động, anh vận dụng năng lực, tăng tốc độ ngưng tụ của Nguyên Tố Sinh Mệnh vào thân cây, anh muốn thúc đẩy tinh linh bên trong đó sớm một chút được sinh ra. Anh rất muốn biết tinh linh do Trà Thụ Tinh Thần sinh ra sẽ có hình dáng như thế nào?

Ong ong......

Nguyên tố Sinh Mệnh cuồn cuộn không ngừng tiến nhập vào thân cây, nhưng cái kén sinh mệnh trong đó dường như là một lỗ đen không đáy, bao nhiêu Nguyên Tố Sinh Mệnh đi vào nó cũng hấp thu bằng sạch, và tới giờ vẫn chưa từng ngừng lại.

Không biết đã qua bao lâu, chỉ biết đến khi Mục Lương cũng cảm nhận được sự mỏi mệt.

Những Nguyên Tố Sinh Mệnh anh ngưng tụ được ngày hôm nay cũng đem ra sử dụng hết cả rồi nhưng cái kén sinh mệnh kia dường như vẫn không có bất kỳ sự khác biệt nào so với lúc trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận