Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1864: Đến Vương Quốc Mỹ Á



Vương quốc Mỹ Á nằm sâu trong đất liền đại lục mới.

Người thường cưỡi xe thú đi không ngừng nghỉ suốt ngày đêm từ vương quốc Mỹ Á xuất phát đến cạnh biển phải mất gần hai tháng mới có thể tới nơi.

Lúc này, trên không trung vương quốc Mỹ Á, một bóng hình đột nhiên xuất hiện, chính là Phân Thân của Mục Lương lên đường ba ngày trước.

Vị trí bên dưới hắn chính là thành Á Thanh, vương thành của vương quốc Mỹ Á.

Nhà của Khải Kha Phu ở thành Á Thanh, hắn ta là công tước, ở thành Á Thanh có địa vị gần với quốc vương.

Mộc Phân Thân biến mất ở giữa không trung, lúc xuất hiện lần nữa thì đã tiến vào thành Á Thanh, lúc này đang đứng trong một con hẻm tối.

Hắn quay đầu liếc nhìn phía sau, phát hiện có một con mèo hoang đang xù lông cảnh giác nhìn mình, nó khom lưng phát ra từng tiếng gầm gừ uy hiếp.

Mộc Phân Thân không để ý tới mèo hoang, cất bước rời khỏi con hẻm nhỏ dơ bẩn, đi ra đường cái rộng bảy, tám mét.

Con đường này sáng sủa hơn hẻm nhỏ rất nhiều nhưng mà hoàn cảnh vẫn dơ loạn như trước, khắp nơi trên mặt đất đều là rác rưởi và chất bài tiết.

- Cộp cộp cộp ~

Trên đường có rất nhiều người qua lại, phần lớn đều ăn mặc các loại trang phục rườm rà vừa dày vừa nặng, ai đi ngang qua cũng đều quan sát hắn.

Có một thiếu nữ quý tộc giễu cợt:

- Tên này ăn mặc mỏng manh như vậy đi ra ngoài, đây là nô lệ nhà ai thế?

- Nhìn không giống cho lắm, vật liệu may mặc trên người hắn còn tốt hơn bộ đồ mà ngươi đang mặc, giống như quý tộc.

-...

Phân Thân của Mục Lương không thèm để ý tới những lời bàn tán xung quanh mình, sắc mặt của hắn vẫn giữ tia bình tĩnh đi dọc theo con phố tới trước.

Đột nhiên, có một nữ nhân đứng chắn ở trước mặt hắn.

Đây là một cô gái có mái tóc dài màu cà phê, bề ngoài chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, thoạt nhìn tràn đầy sức sống.

Lạc Bố Lạc Nhi chống nạnh, hất cằm lên hỏi:

- Nè, ngươi rất đẹp trai, đã có hôn phối gì chưa?

Mục Lương bình tĩnh nhìn thiếu nữ trước mặt rồi chậm rãi lắc đầu một cái.

Lạc Bố Lạc Nhi nghe vậy đôi mắt đẹp lập tức sáng ngời, hỏi tới:

- Nếu không có hôn phối, vậy ngươi có thích ai không?

Mộc Phân Thân không để ý tới cô nữa, tiếp tục cất bước đi về phía trước.

- Nè nè, ta đang nói chuyện với ngươi đấy.

Lạc Bố Lạc Nhi buồn bực hô một tiếng.

Hắn vẫn không ngừng bước, làm lơ lời nói của Lạc Bố Lạc Nhi.

Trong mắt của Lạc Bố Lạc Nhi thoáng hiện lên tia ngạc nhiên, không khỏi hỏi thăm:

- Nè, chẳng lẽ ngươi bị câm điếc à?

Cô chạy mau mấy bước rồi lại đứng chắn trước mặt Mộc Phân Thân lần nữa, đôi mắt màu cà phê mở to nhìn chằm chằm hắn.

Hắn nhìn thiếu nữ, suy tư một chút, hỏi:

- Ngươi biết nhà của Khải Kha Phu ở đâu không?

Lạc Bố Lạc Nhi ngạc nhiên hỏi lại:

- A, ngươi muốn đi tới phủ công tước à?

- Ừm.

Mộc Phân Thân lên tiếng đáp.

- Hóa ra ngươi không phải bị câm điếc.

Lạc Bố Lạc Nhi chợt nhận ra, không khỏi trợn trắng mắt, tránh sang một bên, chắp tay sau lưng nói:

- Vậy ta dẫn ngươi đến đó, phủ công tước cách nơi này thật xa.

- Được

Hắn không có khách khí, lập tức gật đầu.

Lạc Bố Lạc Nhi hoạt bát nói:

- Ta có thể dẫn đường cho ngươi, nhưng ngươi phải trả lời ta mấy vấn đề.

Mộc Phân Thân không nói gì, chỉ là an tĩnh nhìn cô.

- Đi theo ta.

Lạc Bố Lạc Nhi bĩu môi, chắp tay sau lưng đi trước dẫn đường.

Phân Thân của Mục Lương đi theo, suốt dọc đường đi vẫn không nói một lời.

Lạc Bố Lạc Nhi đảo mắt một vòng, hơi nghiêng đầu hỏi:

- Ta tên là Lạc Bố Lạc Nhi, ngươi tên là gì?

- Mục Lương.

Hắn đáp với giọng điệu bình tĩnh.

- Ngươi là quý tộc sao?

Lạc Bố Lạc Nhi lập tức hỏi tới.

Hắn suy nghĩ một chút, hắn là quốc vương, như vậy tính là quý tộc phải không?

- Ừm.

Hắn gật đầu một cái.

Lạc Bố Lạc Nhi nghe vậy khóe miệng kéo xuống, lẩm bẩm:

- A, thì ra là quý tộc… Ta chỉ là người thường, không biết có thể xứng đôi với ngươi hay không đây?

Cô sống ở thành Á Thanh từ nhỏ, ăn cơm trăm nhà lớn lên, tính cách thẳng thắn và phóng khoáng.

Mộc Phân Thân Mục Lương lại giữ yên lặng lần nữa, thiếu nữ không để ý, tiếp tục nói dông dài.

Lạc Bố Lạc Nhi tiếp tục hỏi:

- Xem cách ăn mặc của ngươi chắc không phải là người ở thành Á Thanh, ngươi từ đâu tới đây thế?

- Vương quốc Huyền Vũ.

Mộc Phân Thân nhàn nhạt đáp.

- Vương quốc Huyền Vũ à?..... Hình như ta nghe cái tên này ở nơi nào rồi nhưng nghĩ không ra.

Lạc Bố Lạc Nhi nhíu mày nghĩ ngợi một hồi nhưng vẫn không tài nào nhớ ra được, suy nghĩ vài phút đến cuối cùng đành phải từ bỏ, quay đầu hỏi:

- Ngươi đi phủ công tước làm cái gì thế?

- Có chút việc.

Phân Thân của Mục Lương nhìn thẳng phía trước.

Lạc Bố Lạc Nhi ngây thơ nói:

- Nếu như ngươi tới tìm công tước Khải Kha Phu vậy thì đến sớm rồi, hắn rời đi thành Á Thanh đã hơn hai tháng, đến bây giờ còn chưa trở lại đâu.

- Ừm, ta biết.

Mộc Phân Thân đáp.

Lạc Bố Lạc Nhi tò mò hỏi:

- Nếu không phải đến tìm công tước, vậy ngươi đến đó vì chuyện gì?

Có điều không đợi hắn trả lời thì cô lại lắc đầu nói:

- Xin lỗi ha, chuyện như vậy ngươi không cần trả lời cũng được.

-...

Hắn quyết định im lặng, không có nói tiếp.

- Hừ.

Lạc Bố Lạc Nhi trợn trắng mắt.

Mộc Phân Thân không nhìn cô, hy vọng thiếu nữ có thể hiểu chuyện mà giữ yên lặng.

Đáng tiếc...

Lạc Bố Lạc Nhi không phải người có tính cách an tĩnh, lại đặt câu hỏi:

- Đây là lần đầu ngươi tới thành Á Thanh à, có cần ta dẫn ngươi đi tham quan khắp nơi không?

Phân Thân của Mục Lương không nói gì, thiếu nữ không thèm quan tâm mà nói tiếp:

- Ta dẫn ngươi đi tham quan, ngươi mang theo kim tệ, chúng ta đi đến quán rượu và nhà ăn tốt nhất thành Á Thanh…

Hắn khẽ lật tay, lấy ra một chiếc túi da thú nhỏ rồi đưa cho thiếu nữ.

- Đây là cái gì?

Lạc Bố Lạc Nhi sửng sốt một chút, đưa tay tiếp nhận túi da thú, rồi mở ra nhìn một cái, hô hấp trở nên dồn dập, đôi mắt trợn to:

- Thật nhiều kim tệ! Ngươi đưa hết cho ta sao?

- Ừm, giữ im lặng là được.

Mộc Phân Thân Mục Lương hờ hững nói.

- Ta không cần.

Lạc Bố Lạc Nhi nhét túi kim tệ trở lại tay của Mộc Phân Thân.

Hắn cảm thấy bất ngờ, hắn vốn dĩ cho rằng thiếu nữ là một kẻ tham tiền, hiện tại xem ra không phải như vậy.

Lạc Bố Lạc Nhi đảo mắt một vòng, ngượng ngùng hỏi:

- Mục Lương, chúng ta mới nhận thức chưa đến thời gian một đống lửa đâu, ngươi cho ta nhiều kim tệ như vậy, có phải là thích ta không?

- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.

Mộc Phân Thân Mục Lương nhàn nhạt đáp.

Lạc Bố Lạc Nhi nói với vẻ mặt không tin:

- Vậy tại sao ngươi lại cho ta nhiều kim tệ như vậy?

Mộc Phân Thân thành thật trả lời:

- Ta hy vọng ngươi có thể an tĩnh một chút, đồng thời cũng là cám ơn ngươi đã hỗ trợ dẫn đường.

-...

Lạc Bố Lạc Nhi tức nghiến răng nghiến lợi, rất muốn bắt lấy cánh tay của hắn rồi cắn một cái.

Cô phách lối hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, ta không dẫn ngươi đi nữa, tự mà đi tìm đi.

- Được thôi.

Phân Thân của Mục Lương không ngừng bước, tiếp tục đi đến trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận