Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1245: Bọn Họ Đang Nói Dối



- Bên kia có rất nhiều cây xanh sao?

Mục Lương thuận miệng hỏi một câu.

- A, đây là vấn đề gì….

Mậu Đạt co giật khóe miệng, oán thầm một câu.

Hắn hắng giọng một cái, nghiêm túc nói:

- Có chứ, cây xanh nơi nào cũng có.

Mậu Đạt đột nhiên dừng lại và giơ tay chỉ lên đỉnh đầu, nói bổ sung:

- Chỉ là không có loài cây nào lớn như của quý vị.

- Ra là vậy…..

Mục Lương như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, hiểu rõ loài cây mà Mậu Đạt nhắc tới là Trà Thụ Sinh Mệnh.

- Nơi đó có nhiều nước ngọt không?

Nguyệt Thấm Lan hỏi ra vấn đề thứ hai.

Mậu Đạt lại gật đầu, càng ngày càng cảm thấy vấn đề mà Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan hỏi rất kỳ quái.

Nghe được đáp án, trong lòng Nguyệt Thấm Lan ngũ vị tạp trần, dựa theo những gì mà Mậu Đạt và Bạch Sương đã nói để phán đoán, châu lục mới không thiếu nước cũng không thiếu cây xanh, càng không có Hư Quỷ.

Mục Lương chống cằm bằng một tay, cảm thấy hứng thú hỏi:

- Các hạ có thể nói cho ta biết tình huống bên trong kênh Sương Mù không?

- Được chứ, không thành vấn đề.

Trong lòng Mậu Đạt khẽ nhúc nhích, mặt ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

- Đại nhân, bên trong nơi ấy đầy rẫy nguy hiểm, có rất nhiều ma thú biển đáng sợ, ma thú cấp 8, cấp 9 nhiều vô số kể, còn có cả Hải Yêu...

Kha Đa Lạp và Đại Tề liếc nhau, đội trưởng đang nói dối không chớp mắt.

Diêu Nhi phồng má, cô ghé sát vào tai Mục Lương, nhỏ giọng nói:

- Thành chủ đại nhân, những gì hắn nói đều là giả dối.

- Ta đoán được.

Mục Lương rũ mắt tiếp tục lắng nghe, che khuất sự trào phúng trong đáy mắt.

Đối phương là Nhà Mạo Hiểm, về phương diện đối phó với người khác thì rõ ràng là khôn khéo và lòng dạ sâu hơn Bạch Sương nhiều.

Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt thoáng qua một tia lạnh lẽo, thấp giọng hỏi:

- Vậy chúng ta có nên vạch trần hắn không?

- Không, cứ để cho bọn hắn diễn tiếp đi.

Mục Lương phất tay.

Đôi môi hồng của Ly Nguyệt khẽ nhếch, thấp giọng nói:

- Nhưng như vậy chúng ta sẽ không biết tình huống bên kia kênh Sương Mù.......

Mục Lương ngả người ra sau, miệng khẽ mấp máy.

Ngay lập tức, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cô gái tóc bạc:

- Cái này đơn giản thôi, tối nay ngươi thông báo A Đát Trúc vào cung điện.

- Ta hiểu rồi.

Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt sáng lên.

Suýt nữa thì cô quên mất, bọn họ có A Đát Trúc, muốn hỏi tình báo là chuyện rất đơn giản.

- Ta cũng có thể hỗ trợ nha.

Hồ Tiên lắc lư đôi tai hồ ly, đôi mắt đỏ rực xinh đẹp chớp vài cái.

Mục Lương nhẹ nhàng vỗ tay của cô gái đuôi hồ ly, bình tĩnh nói:

- Bọn hắn không xứng.

Cô gái đuôi hồ ly muốn kiểm soát tinh thần của người khác thì phải mị hoặc đối phương.

-....

Mậu Đạt nói đến khô cổ họng, nhưng hắn phát hiện Mục Lương và những người khác dường như không thèm nghe hắn nói.

Mục Lương giương mi mắt, mỉm cười nói:

- Các hạ chắc cũng mệt mỏi rồi, đêm nay ở lại Khu Vực Trung Ương đi, ngày mai ta sẽ thu xếp người đưa các ngươi đi dạo quanh thành Huyền Vũ.

- Tốt, cám ơn đại nhân.

Mậu Đạt thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đứng dậy hành lễ với Mục Lương.

Anh quay đầu nói:

- Thấm Lan, đưa bọn họ đến tầng một.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền.

Nàng đứng lên, ưu nhã nói:

- Ba vị, xin mời đi theo ta!

- Cảm ơn.

Cổ họng của Mậu Đạt trượt lên trượt xuống.

Trong lòng hắn hâm mộ Mục Lương thật may mắn, có hai mỹ nhân cực phẩm như Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan bầu bạn bên cạnh, quả thật là còn hưởng thụ hơn cả quốc vương.

Đại Tề và Kha Đa Lạp đứng lên rồi hành lễ với Mục Lương, sau đó tinh thần phấn chấn rời đi cùng với Nguyệt Thấm Lan.

- Diêu Nhi, ngươi đi gọi A Đát Trúc đến đây đi.

Mục Lương quay đầu dặn dò.

- Vâng.

Diêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu, xoay người rời đi sảnh yến hội, đi về phía Phòng Liên Lạc.

.....

Sau gần một tiếng rưỡi, A Đát Trúc vội vã bước ra Thang Vận Chuyển rồi đi thẳng về phía cung điện.

- Tiểu thư A Đát Trúc đã tới rồi, thành chủ đại nhân đang chờ ngươi.

Diêu Nhi đứng chờ ở cửa chính cung điện tiến lên chào hỏi.

A Đát Trúc chớp chớp đôi mắt thuần trắng, nhẹ giọng hỏi:

- Thành chủ đại nhân tìm ta có chuyện gì vậy?

Cô có chút thấp thỏm, bây giờ đã hơn nửa đêm, tại sao Mục Lương lại đột nhiên muốn gặp mình?

Chẳng lẽ....

- Ngươi đi gặp đại nhân thì sẽ biết thôi.

Diêu Nhi cười khúc khích, đưa tay ra hiệu nói:

- Tiểu thư A Đát Trúc, chúng ta đi nhanh thôi....

- Ừm.

A Đát Trúc hít một hơi thật sâu, đi theo tiểu hầu gái vào cung điện, một lúc sau cả hai đã đứng ở trước cửa thư phòng.

- Đại nhân, tiểu thư A Đát Trúc tới rồi.

Diêu Nhi gõ vang cửa thư phòng.

- Vào đi.

Giọng nói bình tĩnh của Mục Lương truyền ra ngoài.

Cót két....

Tiểu hầu gái và A Đát Trúc đẩy cửa bước vào.

Trong thư phòng, Mục Lương đang cầm bút viết viết vẽ vẽ cái gì đó.

Hồ Tiên và Ly Nguyệt ngồi bên cạnh hắn, thỉnh thoảng đưa ra một chút ý kiến.

A Đát Trúc giơ tay chào theo kiểu quân đội, cung kính hỏi:

- Thành chủ đại nhân, ngài tìm ta có chuyện gì vậy?

- Chờ một lát.

Mục Lương nói một câu mà không ngẩng đầu lên.

A Đát Trúc thức thời im lặng, yên tĩnh chờ đợi.

Trong lòng nàng tò mò Mục Lương đang viết cái gì mà có thể mê mẩn tới như vậy.

Hơn mười phút sau thì Mục Lương mới đặt bút xuống, cầm lên một xấp giấy dày rồi lật xem.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Nhiều vấn đề như vậy, nếu như chúng ta có thể hỏi hết thì sẽ có thể hiểu biết sơ bộ về vùng đất mới.

Vừa rồi Mục Lương đã viết đủ loại vấn đề liên quan tới châu lục mới, những câu hỏi này sẽ do ba người Mậu Đạt giải đáp.

- Ừ, trước mắt chỉ có thể nghĩ được nhiều như thế thôi.

Mục Lương ngẩng đầu nhìn về phía cô gái tóc trắng.

- Thành chủ đại nhân......

A Đát Trúc vội vàng rũ mắt cúi đầu.

- Ngươi cầm lấy bảng câu hỏi này đi.

Mục Lương đẩy văn kiện trong tay tới trước mặt cô gái tóc trắng.

Mười ngón tay của anh giao nhau, dặn dò:

- Ta cần ngươi đến khu Trung Ương tầng một để thẩm vấn ba người, lần lượt hỏi những vấn đề được viết trong đây và nhớ là đừng cho bọn hắn phát giác sự khác thường.

- Bảng câu hỏi?

Trong đôi mắt thuần trắng của A Đát Trúc tràn đầy nghi ngờ, cô tò mò liếc nhìn xấp văn kiện trong tay.

Cô lật xem hai trang, đồng tử lập tức không ngừng co rút, hiển nhiên là bị chấn động bởi nội dung trong bảng câu hỏi.

A Đát Trúc ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về phía Mục Lương.

- Có một mảnh đại lục mới ở bên kia kênh Sương Mù.

Mục Lương bình thản nói:

- Ba người mà ta bảo ngươi đi tra hỏi chính là người đến từ đại lục mới, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?

Bí mật không phải là thứ mà ngươi muốn giữ kín là có thể giữ kín được.

- Vâng, ta hiểu được.

A Đát Trúc chấn động tinh thần, giơ tay nghiêm túc chào theo kiểu nhà binh.

- Ừ, đi thôi.

Mục Lương giơ tay vẫy vẫy.

- Vâng.

A Đát Trúc lại hành lễ lần nữa rồi xoay người rời đi thư phòng.

………..

Cung điện ở khu Trung Ương, trong Thiên Điện nơi Bạch Sương ở tạm.

- Đáng ghét, ta muốn đánh bọn họ một trận!!

Bạch Sương thở phì phò cắn một góc chăn, sau đó giơ tay đập mạnh vào chăn để phát tiết cảm xúc.

Cô bị ba người Mậu Đạt chọc giận, bởi vì Mục Lương ngồi ở đó nên nàng nhẫn nhịn, bằng không đã sớm lật bàn rồi đánh bọn họ một trận rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận