Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2238: Trêu Ghẹo Hồ Tiên.



- Dù có thực lực cấp 8 nhưng thành chủ các ngươi vẫn không thể chống đỡ nổi?

Nguyệt Thấm Lan hỏi với giọng mát lạnh.

- Chống đỡ không được, mới qua vài hơi thở thì đã bị giết chết.

Lưu Tâm sợ hãi lắc đầu.

- Ngươi nói kỹ càng tình huống lúc đó.

Mục Lương nghiêm túc nói.

Lưu Tâm nhìn Mục Lương, cảm thấy đối phương không phải phần tử xấu, vì vậy đè nén sự bất an trong lòng mà kể lại chuyện xảy ra tại thành Sóng Nhĩ.

Ny Cát Sa nghe xong tổng kết lại:

- Ý của ngươi là, khi Hư Quỷ muốn công kích ngươi thì ngươi đột nhiên biến mất, lúc mở mắt ra thì đã đến nơi này rồi?

- Đúng vậy.

Lưu Tâm gật đầu.

- Tại sao có người biến mất mà bản thân lại không biết chứ?

Nguyệt Thấm Lan ngạc nhiên hỏi.

- Không biết, ta còn tưởng rằng mình sẽ bị giết chết.

Lưu Tâm lắc đầu đáp.

Nguyệt Thấm Lan tiếc nuối nhìn về phía Mục Lương:

- Có vẻ cô ấy không biết gì cả...

Ngón tay của Mục Lương nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trầm tư nói:

- Hư Quỷ đi thành Sóng Nhĩ, vậy thì mục tiêu tiếp theo là tòa thành nào?

Anh trầm mặc, suy tính hướng đi của Hư Quỷ.

- Rột rột ~~~

Tiếng bụng biểu tình của cô gái tóc cam đất lại vang lên lần nữa khiến cô vô cùng ngượng ngùng.

- Ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói.

Mục Lương phục hồi tinh thần lại.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Diêu Nhi, dặn dò:

- Ngươi mang nàng ấy đi tắm thay quần áo khác rồi đến phòng ăn.

- Vâng.

Diêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu, rồi nhìn về phía Lưu Tâm, giơ tay ra hiệu:

- Mời tiểu thư đi theo ta.

- Ồ, được, được, cảm ơn.

Lưu Tâm câu nệ lên tiếng.

………

Ở nhà ăn trong cung điện, Tiểu Mật và các tiểu hầu gái khác đang xếp đặt chén đũa.

Tiểu Tử bưng từng khay thịt tươi, rau xanh, hải sản đặt lên trên bàn, ngoài ra còn có nguyên liệu nấu ăn khác như phá lấu (nội tạng) và các loại thịt viên.

- Vừa nhìn đã muốn ăn rồi!

Nguyệt Phi Nhan đi vào phòng ăn, nhìn một bàn tràn đầy nguyên liệu nấu ăn, đôi mắt màu đỏ lập tức tỏa sáng.

Tiểu Tử ngây thơ chào hỏi:

- Tiểu thư Phi Nhan đã trở về rồi, đã rửa tay chưa?

- Yên tâm đi, ta đã rửa hai lần rồi.

Nguyệt Phi Nhan kéo ghế ra ngồi xuống.

Trước mặt cô là một khay thịt tươi, tưởng tượng nhúng miếng thịt vào nồi lẩu sôi sùng sục, vài phút sau vớt ra, chấm tương ớt cho vào trong miệng, chỉ mới nghĩ tới mà cô đã nuốt nước miếng ừng ực rồi.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hi Bối Kỳ nhảy nhót đi vào nhà ăn, đôi mắt màu vàng óng quét qua những người đang ngồi, ngây thơ hỏi:

- Mục Lương còn chưa xong việc sao?

- Bệ hạ đang đi rửa mặt, một hồi nữa sẽ tới.

Tiểu Tử giải thích.

- Ồ, vậy là tốt rồi.

Hi Bối Kỳ kéo ghế ra ngồi xuống.

Một lát sau, Ly Nguyệt, Ngôn Băng và những người khác lục tục trở lại cung điện, tất cả đều tắm rửa một chút rồi đến nhà ăn ngồi xuống.

- Xem ra hôm nay tất cả mọi người đều ở đây.

Hồ Tiên lắc eo nhỏ đi vào nhà ăn, phía sau là Lạc Bố Lạc Nhi.

Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc sáng ngời, thanh thúy nói:

- Hôm nay, chị Hồ Tiên cũng quay về rồi.

Hồ Tiên vén tóc mai ra sau tai, ngồi xuống nói:

- Nhớ các ngươi nên trở về.

- Là nhớ chúng ta hay nhớ món ăn ngon trong cung điện nha? Hoặc nhớ….

Đáy mắt của Nguyệt Phi Nhan hiện lên ý cười trêu chọc, hỏi:

- Nhớ Mục Lương?

- Tất cả đều có.

Hồ Tiên trợn trắng mắt, thoải mái thừa nhận.

Các cô gái liếc nhau, không nhịn được bật cười, bầu không khí trở nên sinh động hơn.

- Cộp cộp cộp ~~~

Nguyệt Thấm Lan cất bước đi vào nhà ăn, khóe môi hiện ra ý cười, hỏi:

- Mọi người đang cười cái gì thế?

Hồ Tiên xua tay, quyến rũ nói:

- Không có gì, chỉ nói vài chuyện linh tinh thôi.

Nguyệt Thấm Lan cảm thấy hứng thú hỏi:

- Chuyện linh tinh là chuyện gì mà các ngươi cười vui vẻ đến vậy?

Nguyệt Phi Nhan giải thích ngắn gọn:

- Hì hì, Hồ Tiên nhớ Mục Lương cho nên cố ý trở lại đây.

- Ồ, ra là vậy ~

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, đôi mắt màu xanh nước biển lóe sáng.

- Mọi người đang trò chuyện gì vậy?

Mục Lương đi vào nhà ăn lập tức hấp dẫn ánh mắt của các cô gái.

Lạc Bố Lạc Nhi thấy Mục Lương tiến vào, vội vàng đứng lên hành lễ:

- Bệ hạ.

Mục Lương nhìn nàng rồi gật đầu, ý bảo cô ấy có thể ngồi xuống, không cần câu nệ.

Hồ Tiên giành nói trước:

- Không có gì, ngươi mau ngồi đi, mọi người đều đói rồi.

Mễ Nặc gật đầu nói:

- Ta mở nắp nồi rồi, có thể nhúng lẩu.

- Ừ!

Mục Lương ngồi ở chủ vị, nhìn lướt qua hỏi:

- Lưu Tâm đâu rồi, còn chưa tắm xong sao?

- Lưu Tâm là ai?

Hồ Tiên đang vươn đũa gắp thức ăn chợt khựng lại, đôi mắt màu đỏ rực hơi nheo lại.

Ly Nguyệt và Ngôn Băng đều nhìn về Mục Lương, các CÔ vừa mới trở lại cung điện, còn không biết chuyện Ngải Lỵ Na nhặt một người trở về.

- Lưu Tâm à, cô ấy là do ta nhặt về.

Ngải Lỵ Na đáp.

- Nhặt về?

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên khôi phục bình thường, ánh mắt mang theo sự dò hỏi.

- Đúng vậy, cô ấy là...

Ngải Lỵ Na giải thích vắn tắt một lần cho Ly Nguyệt và những người khác biết chuyện đã xảy ra.

Trên mặt Ly Nguyệt lộ ra thần sắc nghiêm túc, thở dài:

- Nếu đúng như những gì nàng ấy nói, vậy thì người trong thành Sóng Nhĩ đều đã bị tàn sát.

- Ta đã phái người đi thăm dò rồi.

Ngải Lỵ Na nghiêm túc nói.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân truyền đến, Lưu Tâm đi theo Diêu Nhi vào phòng ăn, khi thấy mọi người ngồi đông đủ thì nhất thời ngẩn ngơ.

Cô nhìn trang phục của bọn họ, lập tức hiểu rõ những người này không phú thì quý, trong lòng không khỏi căng thẳng hơn.

Mễ Nặc hô to:

- Ngươi đừng đứng ngây người ở đó nữa, mau ngồi xuống đi.

Diêu Nhi kéo ghế trống ở bên cạnh Lạc Bố Lạc Nhi, nói:

- Tiểu thư Lưu Tâm, ngồi ở đây đi.

-... Vâng, cảm ơn

Khóe miệng của Lưu Tâm co giật, yết hầu khô khốc ngồi xuống.

- Đây là chén đũa của ngươi.

Diêu Nhi săn sóc dọn chén đũa mới cho cô gái tóc cam đất.

- Vâng, cảm ơn.

Lưu Tâm cảm kích nói.

Diêu Nhi mỉm cười, lùi ra phía sau mấy bước, hai tay đặt trước bụng.

Hồ Tiên, Ly Nguyệt và những người khác âm thầm quan sát Lưu Tâm, khi thấy cô ấy không có chỗ khác thường thì cũng không quan tâm quá nhiều.

Mục Lương cầm đũa lên, nói:

- Mọi người dùng bữa đi.

- Vâng, mời mọi người ~

Các cô gái đáp lại, sôi nổi cầm đũa gắp nguyên liệu nấu ăn mình thích rồi nhúng vào nồi lẩu.

- Rột rột ~~~

Bụng của Lưu Tâm kêu lên, cô đỏ mặt vội vã che bụng lại, nơm nớp lo sợ nhìn những người khác.

Cô ngửi được mùi lẩu, không khỏi nuốt nước miếng liên tục, cuối cùng vụng về cầm đũa bắt chước động tác của người khác, bắt đầu nấu thịt ăn.

- Ngao ô, ăn ngon thật~

Nguyệt Phi Nhan cho một miếng thịt được phủ đầy nước chấm vào miệng.

Lưu Tâm nhìn thoáng qua rồi học theo, gắp miếng thịt vừa nhúng vào nước chấm rồi cho vào miệng.

Thịt được nấu chín vài phút đồng hồ rất non mềm, lại kèm theo nước chấm đậm đà, vừa vào miệng đã cho đầu lưỡi của cô gái tóc cam đất một trải nghiệm trước giờ chưa từng có.

Động tác nhấm nuốt của cô từ từ chậm lại, đôi mắt dần dần đỏ ửng, nước mắt như muốn rơi xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận