Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3502: Một Ngàn Năm, Mười Ngàn Năm Đều Được

Tuy Thánh Quang Lôi Phạt có uy lực rất lớn, nhưng muốn giết chết Lôi Văn thì vẫn là không có khả năng, dù sao thì hắn là cường giả Chí Tôn.

- Tìm chết!

Tiếng gầm gừ phẫn nộ từ trong bụi mù truyền ra, 30 mũi tên đều bị đánh bay, đồng thời bụi mù tản đi lộ ra Lôi Văn một thân chật vật.

Y phục trên người hắn có nhiều chỗ tổn hại, tóc cũng bị cháy một mảng, trên người lưu lại dấu vết lôi kích.

Lôi Văn nhìn chằm chằm cô gái tóc trắng, không hề che giấu sát ý trong mắt.

Vẻ mặt của Ly Nguyệt vẫn lạnh lẽo như cũ, nàng đứng trước mặt Mục Lương, lạnh lùng nói:

- Ai chết còn chưa chắc đâu.

Nàng lấy ra một viên Phú Năng Trân Châu, chuẩn bị cho vào trong miệng.

- Ầm ầm -

Di Tang nói với thần sắc ngưng trọng:

- Ngươi tìm chết!

Nếu như không nhờ Khôi Giáp Thánh Quang cùng với linh khí hộ thân mà Mục Lương đưa, một quyền vừa rồi của Lôi Văn đã giết chết nàng rồi.

Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện ở trước mặt nàng.

Ly Nguyệt ho khan, Phú Năng Trân Châu trong tay đã rơi xuống.

- Ầm ầm -

- Hắn ta vừa sử dụng bí pháp nào đó.

Đồng tử của Ly Nguyệt co rút lại, mặt của Lôi Văn gần trong gang tấc, bị một quyền của hắn đánh bay ra ngoài.

Mặt đất rung động kịch liệt, cơ thể của cô gái tóc trắng lung lay một cái.

Trên người Ly Nguyệt lóe ra vầng sáng, đánh vào trên một tảng đá lớn.

Bên kia, mấy người Di Tang và Lôi Văn lại triền đấu lần nữa, nhưng lần này ba người đều bị đánh bẹp, vết thương trên người càng ngày càng nghiêm trọng.

Hai mắt của Lôi Văn tràn ngập sát ý, mặt ngoài cơ thể nổi lên một tầng văn lộ màu đen.

- Răng rắc -

- Khụ khụ - - -

Cô chật vật ngồi dậy, lấy ra bình bí dược chữa thương rồi uống cạn, ổn định thương thế bên trong cơ thể.

Là người của Mục Thú Tộc, bọn họ coi trọng nhất chính là thành tín và trung thành, nếu đã đáp ứng muốn hiệu lực cho Mục Lương, vậy thì cho dù là tình huống gì cũng không thể lùi bước.

Nhưng mà thực lực của Lôi Văn tăng lên không ít, mưu kế của hai người thất bại, rơi vào kết cục bị thương nặng phải hạ tràng, sau đó bị đạp bay ra ngoài giống như là hai cái túi vải rách.

Không đợi cô bắn ra một mũi tên thì Hoa Phất đã bị trọng thương ngã xuống.

Cô cắn chặt răng, dùng cánh tay còn lại tiếp tục tấn công Lôi Văn.

Ly Nguyệt nghiêng sang một bước đứng ở trước Mục Lương, tay nắm trường cung khẽ run, đôi mắt xinh đẹp màu trắng bạc càng thêm kiên định.

Một cánh tay của Hoa Phất bị bẻ gãy, lớp lông trắng xinh đẹp trên người cô đều bị máu tươi nhuộm đỏ.

Ngón trỏ của Ly Nguyệt khép lại, muốn đánh xuống Thánh Quang Lôi Phạt mới.

Hắn liếc nhìn về phía Mục Lương, trong lòng vẫn còn cảnh giác, nhưng nhiều hơn chính là tham lam và hưng phấn gần được như ý.

Lôi Văn dẫn theo trường kiếm bước từng bước về phía cô gái tóc trắng, mũi kiếm vẽ ra một vệt dài trên mặt đất, máu tươi cũng từ trên thân kiếm lưu lại, máu tươi là thuộc về mấy người Di Tang.

Khang Phúc và Di Tang lại phối hợp lần nữa, một người hấp dẫn sự chú ý của Lôi Văn, một người khác nhân cơ hội này khởi xướng đánh lén.

Ly Nguyệt biến sắc, vội vã bắn tên ra, cắt đứt Lôi Văn tới gần chuẩn bị hạ thủ với nữ nhân.

- Nếu ngươi muốn chết trước, vậy thì ta thành toàn cho ngươi.

Lôi Văn thuận tay đánh bay mũi tên màu vàng kim, vẻ mặt dữ tợn nhìn về phía cô gái tóc trắng.

Trong lòng Hoa Phất lo lắng, nhưng sau lưng chính là Mục Lương, cô không thể lùi bước.

Cô gái tóc trắng chật vật kéo trường cung ra, đau đớn làm cho cô càng thêm tỉnh táo, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến việc bắn tên, cần tốn hao nhiều tinh lực hơn để ngắm chuẩn.

Cô giơ trường cung màu vàng kim lên, muốn trợ giúp Hoa Phất.

Lông mi nhỏ dài của Ly Nguyệt run lên mấy cái, hít sâu nhịn đau đứng lên, may mà Khôi Giáp Thánh Quang không bị hư hao, điều này làm cho cô nhặt về một cái mạng.

- Ông -

Đột nhiên, vô số thần văn Phổ Chi Pháp Tắc từ mặt đất hiện lên, hình thành một cái lồng giam vây quanh Lôi Văn.

Lôi Văn chợt biến sắc, trong lòng trầm xuống.

Ly Nguyệt ngẩn ra, chẳng mấy chốc đã hiểu rõ cái gì, lộ ra một nụ cười thả lỏng.

- Chuyện còn lại để ta giải quyết.

Một giọng nói trong trẻo vang lên, giống như sấm sét nổ vang ở trong tai mọi người, làm cho động tác của tất cả những người ở đây đều dừng lại.

Mục Lương chậm rãi mở hai mắt ra, thần văn Sinh Mệnh Pháp Tắc màu vàng kim trên người biến mất.

Ý thức của hắn vẫn luôn tỉnh táo, cho nên hắn không ra tay chính là muốn mượn cơ hội này để ma luyện cô gái tóc trắng một chút.

Ngoài ra hắn còn muốn xem thực lực của bốn người Di Tang và bọn họ có thật sự nguyện ý làm việc cho bản thân hay không.

Khóe môi của Mục Lương cong lên.

- Đã chết.

Ly Nguyệt lại hỏi.

- Ma Pháp Thần thì sao?

Khóe môi của Mục Lương cong lên.

- Ta rất khỏe.

Hoa Phất cắn môi dưới, cơ thể tê tê dại dại, bởi vì quá mức thoải mái mà phát ra tiếng kêu rên.

Mấy người Di Tang cũng không ngoại lệ, cơ thể còn tốt hơn so với trước khi bị thương, đồng thời cảnh giới của bản thân cũng tinh tiến, chỉ còn một tầng cửa sổ là có thể bước vào hàng ngũ Chí Tôn.

- Đại nhân.

Đám người Hoa Phất cung kính hành lễ, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái và kính ngưỡng.

Mục Lương nhẹ gật đầu với mấy người, sự chú ý đặt vào trên người Ly Nguyệt.

Hắn đi lên trước, ôn hòa hỏi:

- Hiện tại không sao chứ?

Ly Nguyệt khẽ gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói:

- Ta không sao, còn ngươi?

- A -

Lực lượng Sinh Mệnh Pháp Tắc nồng nặc tràn vào trong cơ thể bọn họ, trong chớp mắt đã chữa trị toàn bộ thương thế, đồng thời còn gia tăng tuổi thọ cho bọn họ.

- Ông -

Hắn nói xong thì phóng thích Lĩnh Vực Thế Giới, đồng thời lực lượng Sinh Mệnh Pháp Tắc hiện ra, giống như dòng sông bao phủ bốn người Di Tang và Ly Nguyệt ở bên trong.

- Các người làm rất tốt, không làm cho ta thất vọng.

Mục Lương đứng dậy, nhìn về phía đám người Áo Ba, khóe môi hiện ra ý cười nói:

Lúc Ma Pháp Thần tự bạo, hắn đã mở ra không gian cắn nuốt, cắn nuốt toàn bộ tàn thể và linh hồn của Ma Pháp Thần, chặt đứt khả năng sống lại lần nữa của hắn ta.

- Thật tốt quá.

Di Tang, Áo Ba, Khang Phúc và Hoa Phất mừng đến chảy nước mắt, mối huyết cừu của Mục Thú Tộc đã được báo, làm cho bốn người không cầm được nước mắt.

Mục Lương nhìn về phía Lôi Văn, thần sắc mặt trở nên bình thản.

Hắn giơ tay lên tung ra một chiêu, thần văn Phổ Chi Pháp Tắc thúc giục Lôi Văn đi tới gần.

Lúc này trong lòng Lôi Văn đã tràn đầy khiếp sợ, cơ thể căng thẳng nhìn chăm chú vào Mục Lương, trong lòng hối hận giống như là biển gầm vọt tới.

- Ngươi giả vờ bị thương?

Lôi Văn cố tỏ ra bình tĩnh hỏi.

- Ngươi đoán xem.

Mục Lương mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận