Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1752: Kẻ Mạnh Làm Vua, Kẻ Thua Làm Giặc



Dưới mặt đất, sắc mặt của Công tước Mạch Tang nghiêm trọng lại, ma pháp bay lượn mà hắn phụ giúp ở trên người của Quốc vương Lan Lư Ba đã biến mất.

Kỵ Sĩ trưởng cau mày lên, trầm giọng nói:

- Thật là mạnh.

Trong lòng hắn cảm thấy may mắn, vì đã không tùy tiện cùng với Quốc vương bay lên trời.

Công tước Mạch Tang giơ tay niệm thần chú, nhỏ giọng niệm chú ngữ, cách bầu trời lại phụ giúp Ma pháp bay lượn.

Trên bầu trời, Lan Lư Ba chật vật tránh né, nếu như bị cây roi dài đánh trúng một cái, thì cũng đủ cho hắn uống một chậu rồi.

Cháng cháng cháng~~~

Cầm Vũ trầm tĩnh, hơi chuyển động ý niệm, trong tay ngưng tụ ra được cây roi quang điện nổ vang, trở nên càng to lớn hơn. Thế tiến công đột nhiên nhanh hơn, khiến cho Quốc vương Lan Lư Ba ứng phó mệt mỏi.

Hắn ta có nỗi khổ nhưng không nói được, trên bầu trời cũng không phải là chiến trường chính của hắn ta, đối phương còn là Ma pháp sư hệ Lôi, bản thân căn bản là không thể đến gần được, khổ không thể tả.

- Còn đánh không?

Cây roi ở trong tay Cầm Vũ dừng lại, lạnh lùng nhìn về phía tên quốc vương. Cả hai đều không làn được gì đối phương.

Da mặt của Lan Lư Ba đã run lên, bây giờ nói không đánh nữa, thì cũng quá mất mặt rồi, bên dưới còn dân trong thành của hắn nhìn vào.

Nếu như tiếp tục đánh, thì rất có thể sẽ thua đến rất khó xem, cũng không bù đắp đủ cái mất.

- Đáng chết, sợ ngươi sao.

Quốc vương Lan Lư Ba cắn răng, lại điều động khí huyết, da dẻ chậm rãi đỏ ửng lên.

Phanh phanh phanh phanh~~~

Dưới chân hắn ta dùng lực, đạp gió bay thẳng về phía Cầm Vũ, muốn thử tiếp cận cô, để xem có thể tìm cơ hội phản kích gần hay không.

Ánh mắt Cầm Vũ hiện ánh sáng lạnh lẽo, muốn đánh cận chiến với bản thân, không tránh khỏi ý nghĩ quá kỳ lạ rồi.

Cây roi trong tay cô tán đi, ánh sáng trên khôi giáp Lôi Đình của cô rực lên, tia sét dài năm sáu mét phụt ra.

Quốc vương Lan Lư Ba cứng rắn đột nhiên ngưng lao về phía trước, nhìn thấy sấm sét bao phủ của Cầm Vũ, nhếch miệng lên, cái này thì phải đánh như thế nào?

Hắn ta cắn răng nghiến lợi nói:

- Không đánh nữa. Mau cút đi.

Cầm Vũ kiêu ngạo nói:

- Hừ, ngươi muốn đánh thì đánh, không muốn đánh thì không đánh nữa sao?

- Ngươi còn muốn như thế nào?

Lan Lư Ba chau mày lại, sắc mặt hắn càng ngày ngày khó nhìn.

Cầm Vũ hất cằm lên, gằn từng chữ:

- Bồi thường, mười viên tinh thạch Ma thú cấp tám.

- Không bằng ngươi đi cướp đi!

Quốc vương Lan Lư Ba tức giận lên tiếng.

Hai người chỉ là dò xét giao thủ một chút, liền phải bồi thường mười viên tinh thạch Ma thú cấp tám, chuyện này so với cướp giật thì chẳng có khác biệt gì cả.

- Ta đây chính là cướp đó.

Đôi mắt xinh đẹp của Cầm Vũ híp lại, giơ tay ra nhắm ngay hắn ta, nguyên tố sấm sét ở trong không khí bắt đầu chuyển động.

Hắn ta có loại dự cảm bất thường, có cảm giác mà ngẩng đầu lên, một đạo lôi trụ to lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bao phủ về phía hắn.

Sắc mặt của hắn ta thay đổi lớn, vội vàng nghiêng mình tránh đi, nhưng tốc độ của hắn ta sao có thể nhanh hơn lôi điện được chứ, cuối cùng cánh tay trái vẫn bị lôi trụ bao phủ.

A a a a a a a~~~

Quốc Vương Lan Lư Ba thảm thiết kêu lên, sấm sét ở trên người hắn ta nhảy lên, cơ thể hoàn toàn bị tê dại, tay trái suýt chút nữa thì biến thành than cốc.

Cơ thể của hắn ta lắc lư, ý thức mơ hồ một lúc.

- Bệ hạ!

Công tước Mạch Tang không nhịn được nữa, vội vàng thi triển Ma pháp bay lên trời. Hắn lấy ma dược trị thương ra, nhét vào trong miệng của Lan Lư Ba chỉ còn một tia ý thức.

Khụ khụ khụ khụ khụ khụ ~~~

Cơ thể của tên quốc vương kia bắt đầu run rẩy, ma dược ở trong người tan ra, thương thế nhận được khống chế rất tốt. Hắn ta là cường giả cấp chín, khí huyết kinh người, cơ thể tê dại đã khôi phục trong nhanh chóng.

- Bệ hạ, người không sao chứ?

Công tước Mạch Tang quan tâm hỏi.

Hắn ta không thể không ra tay, nếu không sau khi chuyện này qua thì Quốc vương Lan Lư Ba nhất định sẽ tìm hắn để gây chuyện, thậm chí là muốn mạng của hắn. Tên quốc vương không nói gì, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Cầm Vũ vẫn giơ tay lên như cũ, hờ hững hỏi:

- Tiếp tục đánh, hay bồi thường?

Quốc vương Lan Lư Ba ngẩng đầu lên, tức giận nói:

- Các hạ đừng có quá đáng!

- Ta quá đáng?

Chân mày của Cầm Vũ hơi nhăn lại.

Cô không nói thêm nữa, nguyên tố sấm sét ở trong không khí lại dẫy động lên, tùy lúc lại cho hắn ta một kích.

Ông ông ông ông ông ông ~~~

Không thanh không tiếng, một bóng dáng xuất hiện ở trên bầu trời, đứng giữa Cầm Vũ và Lan Lư Ba.

- Mục Lương!

Con ngươi của Lan Lư Ba co rút lại.

Đúng vậy, Mục Lương đến rồi.

Cầm Vũ nhìn thấy người đến, thu lại tia sét trên người, cung kính giơ tay lên cúi chào:

- Thành chủ đại nhân.

Cử động này của cô, trực tiếp khiến cho trong lòng của Lan Lư Ba và Mạch Tang hơi hồi hộp.

- Xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt bình tĩnh của Mục Lương quét mắt liếc qua ba người.

Cầm Vũ hời hợt nói:

- Bọn họ đột nhiên công kích Phi thuyền Vận chuyển, ta liền kháng cự.

Quốc vương Lan Lư Ba hơi há miệng, nói không ra những câu phải bác, dù sao thì đây cũng là sự thật.

Mục Lương xoay người nhìn về phía Lan Lư Ba, giọng bình tĩnh hỏi:

- Các hạ, là muốn khai chiến với thành Huyền Vũ của ta sao?

- Không, là do các ngươi mạo phạm ta trước.

Hắn ta cắn răng nghiến lợi.

- Mạo phạm mà ngươi nói, là Phi thuyền bay qua trên bầu trời của thành Y Lê sao?

Mục Lương hỏi ngược lại.

- Đúng vậy.

Thái độ của Lan Lư Ba cường ngạnh lên.

Khóe miệng của Mục Lương khẽ mỉm cười, kiêu ngạo nói:

- Kẻ mạnh làm vua, kẻ thua làm giặc, Phi thuyền của ta muốn bay thế nào thì bay thế đó, ngươi có ý kiến thì cũng phải nín lại cho ta, trừ phi là ngươi đánh thắng ta.

- Ngươi...Ngươi…Ngươi

Tên quốc vương trợn to đôi mắt.

- Không phục sao?

Con ngươi màu đen của Mục Lương bắt đầu thâm thúy.

Da mặt của Quốc vương Lan Lư Ba căng thẳng lên, chỉ có thể nuốt hai chữ 'không phục' về lại trong bụng.

- Đừng cho là ta không biết suy nghĩ của ngươi.

Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương phảng phất có thể nhìn thấu lòng người. Anh biết, hắn ta nhìn trúng Phi thuyền, cái gọi mạo phạm chỉ là mượn cớ mà thôi.

Lan Lư Ba trầm mặc xuống.

- Trở về đi.

Mục Lương nghiêng đầu nhìn qua Cầm Vũ.

- Vâng.

Cầm Vũ cũng không quay lại boong tàu, mà là tiếp tục tiến hành mệnh lệnh.

Mục Lương nhìn về phía Lan Lư Ba, lạnh nhạt nói:

- Mười viên Tinh thạch Ma thú cấp tám, trước ngày mai mang đến thành Huyền Vũ.

- Không...

Hắn ta há miệng.

Hắn ta rất muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ đến tình trạng cơ thể của mình và thực lực của Mục Lương, chỉ có thể nghiến răng nuốt trở về trong bụng.

Mục Lương lạnh lùng nhìn vào hắn, xoay người biến mất tại chỗ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận