Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 742: Cự Nỏ Liên Xạ

- Chị Ly Nguyệt, ngươi cũng nếm thử rồi cho vài ý kiến.

Mễ Nặc cười khanh khách nhìn cô gái tóc trắng.

Vẻ mặt Ly Nguyệt nhu hòa, nhận lấy kẹo cô gái tai thỏ đưa tới, còn chưa bỏ vào miệng thì đã có thể ngửi được vị ngọt nhàn nhạt.

Cô bỏ kẹo vào trong miệng, sau khi tinh tế thưởng thức thì đưa ra nhận xét:

- Kẹo ăn ngon lắm.

- Như vậy đi, trong khu buôn bán và chợ ở nội thành đều mở một tiệm kẹo, chuyên môn bán kẹo.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Muốn mở cửa hàng bán kẹo...

Mễ Nặc nhíu môi, lẩm bẩm:

- Vậy phải nghiên cứu nhiều hơn về vài loại mùi vị khác mới được, hình dạng thì không cần giống nhau.

Xột xoạt.....

Mục Lương xé ra một trang giấy, cầm lấy bút máy vẽ vài loại kẹo có hình dáng khác nhau trên giấy, có kẹo gậy, hình vuông các loại.

- Thử xem vài loại hình dạng kẹo như này xem.

Anh đưa bản vẽ đã vẽ xong cho cô gái tai thỏ.

- Kẹo được gọi là kẹo gậy rất đặc biệt, ta làm thử xem.

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc sáng lên, cô hào hứng cầm bản vẽ rời khỏi.

Cửa thư phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Mục Lương và Ly Nguyệt.

Răng rắc ~~

Mục Lương nhai nát kẹo trong miệng hai ba lần, vị ngọt tràn ngập đến toàn bộ khoang miệng.

Anh thả bút máy bên trong tay xuống, đặt bản vẽ vẽ được một nửa lên, sau đó đứng dậy.

- Mục Lương, làm sao vậy?

Suy nghĩ của Ly Nguyệt rút ra từ trong sách.

Anh ôn hòa nói:

- Ta chuẩn bị đi một chuyến tới công xưởng, nhìn xe ngựa được luyện chế như thế nào?

- Ta đi chuẩn bị xe ngựa.

Ly Nguyệt nghe vậy vội vã đặt sách trong tay xuống, đứng lên đi ra phía ngoài.

- Không cần, ta trực tiếp đi qua!

Mục Lương đưa tay kéo cô gái tóc trắng.

- Nghe lời ngươi.

Đôi mắt Ly Nguyệt hơi lấp lóe.

Anh kéo tay cô gái tóc trắng rời khỏi thư phòng, đi tới phía sau bên ngoài cung điện, hai người bay lên trời, bay tới khu công xưởng. Sau đó không lâu khu công xưởng hiện lên trong tầm mắt.

Hai người đáp xuống mặt đất, dưới ánh mắt cung kính của thủ vệ trung đi vào xưởng khu.

- Thành Chủ Đại Nhân.

Người tổng phụ trách công xưởng đi lên đón tiếp.

- Xe ngựa lắp ráp ở xưởng nào?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

- Đại Nhân, ta dẫn ngài đi.

Người tổng phụ trách đưa tay cung kính ra hiệu nói.

Hắn dẫn đường đi ở phía trước, đi tới xưởng lắp ráp xe ngựa.

Dọc theo đường đi, không ngừng có người giơ tay lên cung kính hành lễ với Mục Lương.

Sau năm phút, người phụ trách dừng lại.

Hắn đưa tay ra hiệu nhà lầu trước mặt, cung kính nói:

- Đại Nhân, xe ngựa lắp ráp ở nơi này.

- Vào xem thử!

Mục Lương cất bước đi vào bên trong xưởng.

Xưởng lắp ráp toa xe rất rộng rãi, tám công nhân đang nghiêm túc lắp ráp toa xe ngựa.

Lắp ráp toa xe cũng không khó, vật liệu sử dụng đều là pha lê, ở chỗ nối tiếp có khe thẻ, nó có thể giúp ta ghép lại cùng một chỗ.

Dưới đáy toa xe, cửa sổ, chỗ ngồi do Sóc Lưu Ly chế tạo đều do công nhân lắp lại.

Chế tạo toa xe thì đơn giản nhưng chỗ khó là cơ quan giảm xóc, trục và bánh xe, những thứ này đều cần sức người làm ra.

Cơ quan giảm xóc cần dùng sắt để chế tạo, hình dạng giống như lò xo mà bự hơn, công nghệ chế tạo thì tương đối khó...

Lão thợ rèn cừ khôi trong rèn sắt năng thì rèn đúc một cơ quan giảm xóc cũng cần cả ngày.

Mà một chiếc xe ngựa, thì cần muốn bốn cơ quan giảm xóc.

Hiện nay trong xưởng thì thợ rèn chỉ có 22 người, mọi người đều bận ở các xưởng khác nhau, có thể điều đi thợ rèn chế tạo cơ quan giảm xóc cũng chỉ có ba vị.

Trục xe cũng làm bằng sắt, chỉ là lắp ráp rất phức tạp, cần cẩn thận tỉ mỉ.

Bánh xe thì chỉ có thể dùng cao su để chế tạo, một quả cao su có thể làm ra tám cái bánh xe.

Chỉ so sánh về phương diện kích thước lớn nhỏ thì khó mà khống chế, rất khó có thể cắt những cái bánh xe thành kích thước như nhau.

- Xe ngựa đã được làm xong sao?

Mục Lương lạnh nhạt hỏi.

- Thành Chủ, thành phẩm xe ngựa còn chưa có, chỉ có một chiếc bán thành phẩm toa xe.

Người phụ trách ngượng ngùng nói.

- Ở đâu?

Chân mày của Mục Lương cau lại.

- Thành Chủ, ở chỗ này.

Người quản lý đưa tay ra hiệu, dẫn Mục Lương đi tới xưởng nơi hẻo lánh.

Nơi đó để một chiếc xe ngựa bốn bánh có toa xe, bánh xe, cơ quan giảm xóc của nó đều được cài đặt tốt, duy nhất chỉ thiếu cửa sổ và đỉnh toa xe còn chưa cài đặt.

Mục Lương đi một vòng quanh toa xe bán thành phẩm, miệng bộ phận lưu ly được ghép lại rất kiên cố, điều ấy làm cho hắn rất hài lòng......

Anh đạp bàn đạp ở trên toa xe, bên trong có dãy chỗ ngồi, không tính nhân viên lái xe ở bên ngoài. Trong xe có thể chứa hai mươi người đang ngồi.

Toa xe cũng không nhỏ, chiều dài năm mét chiều rộng ba mét, không khác lắm với xe buýt cỡ nhỏ ở Địa Cầu.

- Nhìn thì cũng không tệ lắm.

Ly Nguyệt đi theo lên toa xe.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ta nhảy hai cái, ngươi cảm nhận chỗ không ổn định.

- Được.

Ly Nguyệt gật đầu.

Mục Lương nhẹ nhàng nhảy, trọng lực lúc rơi xuống tăng lên.

Ầm!

Một tiếng trầm vang, trước sau toa xe lung lay hai cái.

Cơ thể Ly Nguyệt lảo đảo, tay phải vịn lưng ghế dựa mới đứng vững.

- Cơ quan giảm xóc quá ít, mỗi cái bánh xe lắp phải thêm một cơ quan giảm xóc.

Mục Lương cau mày nhìn người phụ trách nói.

Toa xe dài năm thước mà chỉ có bốn cơ quan giảm xóc là không đủ, ít nhất phải có tám cái mới đủ, đúng là cường độ giảm xóc của lò xo không đủ.

- Vâng.

Người phụ trách liền vội vàng gật đầu đáp lại.

Mục Lương và Ly Nguyệt từ trên toa xe đi xuống, ngồi xổm xuống kiểm tra đáy xe, ngoại trừ cơ quan giảm xóc ít, không có vấn đề gì khác lớn hơn.

Anh nghiêng đầu nhìn người phụ trách, bình tĩnh hỏi:

- Hai ngày sau, ngươi có thể làm được bao nhiêu chiếc xe ngựa?

- Đại Nhân, chỉ có thể làm ra bốn chiếc xe ngựa.

Người phụ trách cung kính đáp.

- Ừm, nhất định phải đúng thời hạn phân phó.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu.

Bốn chiếc xe ngựa, tạm thời sử dụng đủ.

- Vâng, không thành vấn đề.

Người quản lý vội vàng bảo đảm nói....

………

Mục Lương và Ly Nguyệt trở về từ khu Nhà xưởng, vừa vào thư phòng đã thấy Nguyệt Thấm Lan đang lật xem kịch bản mới.

- Mục Lương, kịch bản mới rất thú vị.

Nguyệt Thấm Lan tán thưởng.

Kịch bản mới do Mục Lương viết, gọi là ‘Hung thú tới’, tham khảo câu chuyện Cậu Bé Chăn Cừu của Địa Cầu, rất thích hợp cho trẻ em xem.

Mục Lương ngồi xuống nói:

- Đưa kịch bản cho Tuyết Cơ đi, bảo cô ấy bắt đầu tuyển người mới.

Sau khi cải tạo thành Huyền Vũ lần thứ năm, Mục Lương cũng đã tiến hành mở rộng Viện Ca Kịch.

Từ một sân diễn mở rộng thành bốn, đồng thời có thể chứa bốn buổi biểu diễn cùng một lúc, vì thế anh cần ít nhất bốn nhóm biểu diễn.

- Ta đã biết.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu.

Cô nhớ tới cái gì, quay đầu nói:

- Mục Lương, chúng ta sắp đi ngang qua thành Vũ Thái, ngươi muốn dừng lại sao?

- Thành Vũ Thái à? Ta nhớ không lầm thì dân cư nơi đó chỉ có năm ngàn người?

Mục Lương gõ ngón tay lên mặt bàn.

- Ừ, nếu như tình báo không sai.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười nói.

Mục Lương suy nghĩ một chút, ngước mắt nói:

- Ngừng một ngày đi, hừng đông ngày mai lại lên đường.

Hiện tại, thành Huyền Vũ đang thiếu người, dừng một ngày ở thành Vũ Thái, nếu có thể tuyển được người mới thì rất tốt.

- Ta đi an bài.

Nguyệt Thấm Lan cầm kịch bản rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận