Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1553: Tuyển Người Ngay Tại Chỗ



- Tổ chức hội đấu giá trong thành Tát Luận!!

Đôi mắt của Dụ Chính lập tức sáng lên.

- Đúng vậy, thành chủ đại nhân đã nói như vậy.

Diêu Nhi dịu dàng nói.

Chuyện này không phải cơ mật, nói cũng không sao cả, hơn nữa còn có thể thông qua Dụ Chính hỗ trợ tuyên truyền chuyện hội đấu giá ra bên ngoài.

Dụ Chính ghi tạc chuyện này trong lòng, đồng thời lão cũng hơi tò mò không biết trên hội đấu giá sẽ xuất hiện thứ tốt gì.

Lấy trình độ giàu có của thành Huyền Vũ, trong hội đấu giá tuyệt đối sẽ có ma cụ cao cấp, thậm chí không chỉ có một, hai kiện. Nghĩ tới đây, trong lòng lão dấy lên một mảnh lửa nóng, chắc chắn em trai lão cũng cảm thấy hứng thú với ma cụ cao cấp.

Nói đúng ra, bất kỳ ai cũng có hứng thú với ma cụ cao cấp.

Nửa giờ sau, ba người về tới khu Trung Ương, bước lên thang vận chuyển, đi lên tầng tám.

- Các ngươi có bán thang vận chuyển không?

Dụ Chính đột nhiên hỏi, cảm thấy rất hứng thú với thang vận chuyển.

Diêu Nhi lắc đầu, lanh lảnh nói:

- Chuyện này cần phải hỏi thành chủ đại nhân hoặc đại nhân Hồ Tiên, ta không có quyền.

- Được.

Dụ Chính ngậm miệng.

Sau khi thang vận chuyển ngừng lại, ba người một trước hai sau trở lại cung điện.

- Đã trở lại.

Hồ Tiên thướt tha đi đến, trong tay còn cầm theo một ly sữa lạnh màu trắng.

Đây là đồ uống lạnh do Mễ Nặc mới nghiên cứu ra, đặt tên là Trà sữa vị vải.

Loại đồ uống này dùng quả vải, trà tinh thần và sữa thú tạo thành, hương vị rất phong phú.

- Đại nhân Hồ Tiên.

Diêu Nhi ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi.

Dụ Chính ngơ ngác nhìn Hồ Tiên, cho đến khi bên hông đau xót, lão mới nghiêng đầu thấy con ngươi trợn tròn của con gái. Lão cười đầy áy náy vài tiếng, rồi mới mở miệng nói:

- Hồ Tiên các hạ, có thể bắt đầu nói chuyện hợp tác chưa?

Hồ Tiên liếc mắt nhìn lão, nâng tay ra hiệu nói:

- Mời đi theo ta.

- Được.

Yết hầu Dụ Chính giật giật, ngoan ngoãn đi theo phía sau đối phương, tới phòng tiếp khách quen thuộc.

……….

Ầm vang...

Bên trong khu vực quản lý thuộc thành Huyền Vũ ở thành Tát Luận.

Động đất xảy ra, khiến cho rất nhiều căn phòng đổ sập không khác gì những quân bài domino. Dưới sự khống chế của Mục Lương, tro bụi bốc lên cực kỳ ít.

Anh dùng ý niệm khống chế đất cát, tiếp tục công tác cải tạo.

Tiếng gầm rú không ngừng, mặt đất thường xuyên xảy ra chấn động, trên không trung còn có đất đá bay ngang trời, điều này làm cho những thành dân ở bên ngoài tường cao đầy bụng tò mò.

Bên ngoài tường cao, đang tụ tập rất nhiều người, tất cả bọn họ đều đang nghị luận tình huống bên trong bức tường cao đó.

- Rốt cuộc mấy người ở trong đó đang làm cái gì nhỉ?

- Ai biết được? Người nào biết bay thì đi lên nhìn.

Có người đề nghị.

- Ai dám, không muốn sống nữa sao?

- Cũng đúng, lỡ như bay lên lại bị người của thành Huyền Vũ bắn hạ, vậy thảm rồi.

Nhóm dân chúng đều nghị luận rôm rả, có rất nhiều người nêu ý kiến, nhưng không ai dám hành động. Trên tường cao, Thành Phòng Quân cầm quân nỗ trong tay, đang nhìn chăm chú vào nhóm thành dân bên dưới chân tường.

- Du du du...

Một tiếng kêu cao vút từ trên cao truyền đến, hấp dẫn tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên.

Thân ảnh thật lớn xoay quanh trên không thành Tát Luận, Ưng Lửa phát ra tiếng kêu, sau đó vỗ cánh rơi vào trong thành.

- Ma thú biết bay thật lớn!!

- Ma thú phi hành công thành, chạy mau!

- Khí tức khủng bổ này, là ma thú cấp chín, xong rồi, thành Tát Luận xong rồi...

Biểu tình sợ hãi và tuyệt vọng tràn ngập bên trong thành Tát Luận, dân chúng kinh hoảng, bắt đầu chạy loạn khắp nơi như ruồi không đầu.

Trên không trung, Mục Lương nhếch miệng, lẩm bẩm:

- Dường như gây ra động tĩnh hơi lớn.

Du du du...

Ưng Lửa lần thứ hai kêu lên một tiếng, bên trong khoang thuyền ngọc lưu ly được cố định sau lưng nó, đều là người của xưởng trang trí.

Mục Lương dở khóc dở cười, hạ lệnh:

- Tiểu Vũ, xuống trước đi.

Nếu tiếp tục để Ưng Lửa kêu thêm vài tiếng nữa, sợ là tất cả mọi người trong thành Tát Luận sẽ chạy trốn hết.

Lúc này, Ưng Lửa mới vỗ cánh hạ xuống đất, dừng ở một nơi thông thoáng, sau đó cúi mình xuống để cho khoảng cách giữa khoang thuyền ngọc lưu ly và mặt đất gần hơn một chút. Cửa khoang thuyền ngọc lưu ly mở ra, thang vận chuyển nhanh chóng hạ xuống mặt đất, để cho người của xưởng trang trí an toàn xuống dưới.

Đạp đạp đạp...

Bố Vi Nhân là người đầu tiên bước xuống từ khoang thuyền ngọc lưu ly. Sau khi nhìn thấy Mục Lương, cô bước nhanh về phía trước, ôn nhu nói:

- Thành chủ đại nhân, ta đã mang mọi người đến, nhưng chỉ có ba trăm người thôi.

- Ít như vậy?

Mục Lương nhíu mày.

Trước khi anh tới thành Tát Luận, đã dặn Bố Vi Nhân mang một đám công nhân trang hoàng đến, bắt đầu tiến hành trang hoàng đơn giản cho những toà lầu này.

- Những công nhân khác đều quá bận rộn.

Bố Vi Nhân giải thích.

Phố Buôn Bán mới còn đang trong quá trình trang hoàng, còn một ít thôn trấn ngoài ngoại thành nữa, trong bốn vệ thành cũng có rất nhiều nơi chưa trang hoàng.

Mục Lương nghĩ một lát, nảy ra một sáng kiến rồi nói:

- Đã như vậy, nhận người tại chỗ đi.

- Tuyển công nhân trang trí ngay tại nơi đây?

Bố Vi Nhân sửng sốt.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Ừm, để cho ba trăm công nhân kia hướng dẫn bọn họ làm việc, một người hướng dẫn cho hai người, làm một ít công việc đơn giản, như vậy, bọn họ rất nhanh có thể bắt đầu làm việc.

- Ta hiểu, để ta đi sắp xếp.

Đôi mắt đẹp của Bố Vi Nhân sáng lên, sáng kiến này rất hay.

- Những công nhân tạm thời đó sẽ có tiền lương ít hơn một phần năm so với công nhân của chúng ta, trừ phi chuyển thành công nhân chính thức, tới lúc đó sẽ hưởng mức lương đồng đều.

Mục Lương nhắc nhở.

- Ta hiểu.

Bố Vi Nhân nghiêm túc gật đầu.

Lương bổng dành cho công nhân tạm thời không thể cao bằng công nhân chính thức của xưởng trang trí, nếu không sẽ dễ dàng dấy lên làn sóng phản đối, thậm chí còn khiến cho nhóm công nhân nảy sinh tiêu cực, lười biếng.

Cô mang theo công nhân đi về nơi ở tạm thời.

Ưng Lửa xuất hiện, đã khiến cho rất nhiều người chú ý, hiện tại Bố Vi Nhân lại đi tới chỗ bọn họ, khiến cho bọn họ cảm thấy hơi khẩn trương.

Đạp đạp đạp...

Bố Vi Nhân dừng lại ở khu nhà tạm thời đầu tiên.

Cô không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, chỉ cao giọng hỏi:

- Những người ở bên trong kia, có ai cần tìm công việc không?

- Công việc?

Trong đám người, đôi mắt đẹp của Hi Tê lập tức sáng lên, vội vàng giơ tay lên, chen vào những người đang đứng phía trước, hơi lo lắng nói:

- Ta muốn tìm công việc.

Bố Vi Nhân nhíu mày nhìn Hi Tê, từ từ lắc đầu nói:

- Ngươi ư? Quá gầy yếu, không làm được việc nặng.

- Đại nhân, đúng là nhìn ta hơi gầy yếu, nhưng sức lực rất lớn, ta có thể.

Hi Tê gấp giọng tranh thủ nói.

Bố Vi Nhân lần thứ hai lắc đầu nói:

- Ngươi chỉ là người thường, vóc dáng không khoẻ mạnh lấy đâu ra sức lực lớn?

Hi Tê cắn môi dưới, vẫn chưa từ bỏ ý định nói:

- Nhưng chị Ny Cát Sa nói ta có thể.

- Ngươi quen biết Ny Cát Sa?

Bố Vi Nhân nhướng mày.

Hi Lâm chen vào đám người đi tới trước mặt chị gái, nghiêm túc nói:

- Chị Ny Cát Sa là người tốt, chị ấy nói chúng ta có thể tìm được công việc ở nơi này, sau đó dựa vào bản thân mình để nuôi sống chính mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận