Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 422: Lại Thất Bại, Bị Thương

- Ùng ục ùng ục!
Nước thuốc trong bình sôi trào kịch liệt, một mùi hương bay ra.
- Phản ứng này hơi quen thì phải.
Vưu Phi Nhi nhíu mày nói thầm một câu.
Ngay sau đó, bình lưu ly lắc lư, phát ra tiếng giòn vang.
- A, nó sắp nổ!
Đôi mắt vàng óng của Vưu Phi Nhi trợn to, vội vàng giơ tay bảo vệ đầu.
- Ầm ầm !
Trong Sở Nghiên Cứu truyền ra một tiếng vang lớn, tất cả vật phẩm trên bàn làm việc đều bị dư chấn của vụ nổ quét sạch.
Toàn bộ Sở Nghiên Cứu chướng khí mù mịt, khói đen tràn ngập khắp nơi.
- Khụ khụ... Rốt cuộc vẫn thất bại.
Vưu Phi Nhi mặt xám mày tro đẩy cửa sổ ra, nằm sấp bên cửa sổ ho khan.
Cô không nhịn được cảm thấy may mắn vì mình có mặc đồ bảo hộ, cho nên vụ nổ vừa rồi không gây tổn thương nào cho cô.
Hơn mười phút sau, khói đặc tan đi, cảnh tượng trong phòng thí nghiệm hiện ra.
Mặt đất là một mảnh bừa bộn, đồ vật trên bàn làm việc đều rơi trên mặt đất.
- Lại hết dược thảo quan trọng nữa rồi.
Vưu Phi Nhi ngồi xổm xuống, phát sầu nhìn Sở Nghiên Cứu hỗn độn.
Dược thảo để chế tạo bí dược cường hóa cơ thể cấp 4 rất hiếm, hai ngày trước cô chỉ lấy được một ít từ Trân Bảo Lâu, hôm nay đã dùng hết sạch.
- Một chút nữa phải đi hỏi Mục Lương, có lẽ hắn sẽ tìm được.
Vưu Phi Nhi lộ ra vẻ mặt đau khổ, đi chân trần bắt đầu dọn dẹp mặt đất.
Cô không dám gọi tiểu hầu gái, sợ các cô đụng phải đồ vật có độc, đến lúc đó lại phiền toái hơn.
Trong Sở Nghiên Cứu chỉ có một mình cô biết loại thuốc nào vô hại, loại nào có độc.
Sau khi, cô dọn dẹp nửa giờ thì Sở Nghiên Cứu mới khôi phục nguyên dạng.
Rất nhiều nước thuốc và tài liệu nghiên cứu được chứa đựng trong bình lưu ly, cho nên vụ nổ không cách nào phá hủy bọn chúng.
Bình lưu ly trong Sở Nghiên Cứu là do chính tay Mục Lương chế tạo, độ cứng có thể sánh bằng sắt thép.
Cũng chính vì vậy mà uy lực của vụ nổ đã bị bình lưu ly triệt tiêu, một bộ phận khác thì được đồ bảo hộ ngăn lại.
- Đi tìm Mục Lương thôi.
Vưu Phi Nhi vỗ tay, đứng dậy đi ra ngoài.
Cô rời khỏi Thiên Điện, vội vã chạy tới Chính Điện.
Không bao lâu thì cô gái tóc vàng đã chạy vào chính sảnh Chính Điện với đôi chân trần.
Ngay sau đó.
Chân cô đột nhiên hơi trượt, chân trái vấp chân phải, ngã ngửa ra phía sau.
- Ai da!
Gương mặt xinh đẹp của Vưu Phi Nhi nhăn lại, nằm trên mặt đất nhìn lên trần nhà, cơ thể cong lại.
Đôi mắt màu vàng óng có chút mơ hồ của cô lóe sáng, nước mắt quay tròn trong hốc mắt, hai mắt ngập nước.
- Đau chết ta rồi......
Vưu Phi Nhi nhăn mặt kêu rên một tiếng, xoa mông chậm rãi ngồi dậy, cắn răng cố gắng muốn đứng lên.
Nhưng cú ngã kia quá mạnh, không những đau mông mà chân phải của cô cũng bị trật khớp.
Vệ Ấu Lan bước nhanh tới, trong tay còn cầm cây lau nhà sũng nước.
Cô đang lau sàn thì nghe được một tiếng kêu thảm thiết.
- A! Tiểu thư Vưu Phi Nhi, ngươi không sao chứ?
Vệ Ấu Lan hô một tiếng, vội vàng ném cây lau nhà sang một bên rồi chạy tới.
- Nhìn Ta giống như không có chuyện gì à?
Vưu Phi Nhi nhăn mặt đáp lại, vẻ mặt đáng thương vô cùng.
Vệ Ấu Lan lộ ra vẻ mặt tự trách, liên tục xin lỗi:
- Xin lỗi tiểu thư Vưu Phi Nhi, vừa rồi ta không cẩn thận làm đổ nước.
Trong suy nghĩ của tiểu hầu gái, cô gái tóc vàng bị ngã là do cô không nhanh chóng lau khô sàn nhà.
- Không thể hoàn toàn trách ngươi được.
Vưu Phi Nhi nói với giọng điệu buồn khổ.
Chuyện này cũng có một phần lỗi là do cô không mang giày, đi chân trần chạy loạn khắp nơi.
- Ta đi tìm đại nhân Mục Lương.
Vệ Ấu Lan khẩn trương nói.
- Mau đi đi, ta đi không được.
Vưu Phi Nhi dựa vào cây cột ở chính sảnh, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
- Ta sẽ trở lại ngay.
Vệ Ấu Lan quay người chạy về phía thư phòng.
Không bao lâu, tiểu hầu gái đi tới trước thư phòng, vội vã giơ tay gõ cửa.
- Cộc cộc cộc !
- Vào đi.
Trong thư phòng truyền đến giọng nói của Mục Lương.
Vệ Ấu Lan đẩy cửa đi vào, cô bé cắn môi dưới, vẻ mặt lo lắng nhìn Mục Lương.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Mục Lương kinh ngạc hỏi.
Hai mắt Vệ Ấu Lan ửng đỏ, giọng nói gấp gáp:
- Đại nhân Mục Lương, tiểu thư Vưu Phi Nhi bị té ở hành lang chính sảnh, bị thương không nhẹ, ngài mau tới xem một chút.
- Tại sao cô ấy lại ngã nữa rồi? Lại thất thần nữa à?
Mục Lương bất đắc dĩ nhếch mép một cái.
Hắn vội vàng đứng lên, bước nhanh đi ra ngoài thư phòng.
Tiểu Hầu gái nhanh chóng đuổi kịp.
Đạp đạp đạp !
Mục Lương đi tới hành lang chính sảnh, nhìn thấy cô gái tóc vàng nửa ngồi, vẻ mặt cuộc đời không còn gì luyến tiếc nhìn hắn đi đến.
- Mục Lương, cứu mạng !
Vưu Phi Nhi lộ ra vẻ mặt đau khổ, đáng thương hô to.
- Xem ra ngã rất nặng.
Mục Lương nhíu mày, nhanh chóng đi tới trước mặt cô gái tóc vàng, ngồi xổm xuống, đỡ nàng dựa vào trong lòng mình.
Vưu Phi Nhi hơi híp mắt, mũi hít hà, cơ thể của Mục Lương thật ấm áp, mùi hương trên người cũng rất dễ ngửi.
- Đau chỗ nào?
Mục Lương kiểm tra cơ thể của Vưu Phi Nhi, quan tâm hỏi:
- Đầu không sao chứ?
- Cả người đều đau.
Gương mặt xinh đẹp của Vưu Phi Nhi hơi ửng hồng.
Bây giờ, cô mới nhận ra Mục Lương đang ôm mình, hơn nữa còn là tư thế rất thân mật.
‘Lần té ngã này thật là không tệ. ’.
Vưu Phi Nhi không nhịn được cảm thán một tiếng ở trong lòng.
Có thể được người mình yêu từ cái nhìn đầu tiên ôm vào lòng, cô cảm thấy mỗi ngày bị ngã cũng không sao.
- Ngươi đừng luôn thất thần khi đi đường.
Mục Lương thở dài dạy dỗ.
- .....
Ánh mắt của Vưu Phi Nhi trốn tránh, không dám đối mặt với Mục Lương, mặt của cô càng ngày càng đỏ.
- Đầu tiên phải chữa vết thương trước.
Mục Lương nói với giọng ôn hòa, giơ tay ra, đầu ngón trỏ có vật chất óng ánh đang ngưng tụ, Nước Mắt Thiên Sứ như lục bảo thạch chậm rãi ngưng kết lại.
- Há miệng.
Mục Lương đưa ‘Nước Mắt Thiên Sứ’ đến bên miệng cô gái tóc vàng.
- Ưm ưm!
Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn mở miệng nuốt chất lỏng óng ánh ở đầu ngón tay của Mục Lương.
Sau đó cả người cô gái tóc vàng phát ra ánh sáng màu xanh lục, cơn đau trong người lập tức biến mất, thương thế nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.
Đây chính là hiệu quả của Nước Mắt Thiên Sứ cấp 7, mạnh hơn gấp mười mấy lần so với bí dược chữa thương bình thường.
- Anh !
Vưu Phi Nhi hơi híp mắt hô nhỏ một tiếng, cảm thấy toàn thân có chút tê và ngứa.
Mục Lương đỡ bả vai cô gái tóc vàng, quan tâm hỏi:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Tốt hơn nhiều rồi.
Vưu Phi Nhi đỏ mặt gật đầu.
- Có thể đứng lên được không?
Mục Lương ôn hòa hỏi.
Đôi mắt màu vàng óng của Vưu Phi Nhi chớp chớp, hơi luyến tiếc đáp lại:
- Để ta thử xem.
Cô giữ cánh tay của Mục Lương, thử đứng dậy.
Ngoại trừ chân còn hơi đau thì những bộ phận khác đã khôi phục bình thường.
- Hiệu quả chữa thương của Nước Mắt Thiên Sứ thật mạnh.
Vưu Phi Nhi xoa xoa cặp mông không còn đau nữa, khen ngợi không thôi.
- Còn nơi nào bị thương nữa không?
Mục Lương cũng đứng dậy, kiểm tra tình huống của cô gái tóc vàng.
Vưu Phi Nhi mím môi, giọng nói thanh thúy đáp:
- Chỉ còn cổ chân hơi đau thôi.
- Khi nào ngươi hấp thu Nước Mắt Thiên Sứ hoàn toàn thì có thể khỏi rồi.
Mục Lương mỉm cười nói.
- Ta cũng cảm thấy như vậy.
Vưu Phi Nhi đỏ mặt nhìn khắp nơi, cô vẫn không dám đối mặt với Mục Lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận