Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 898: Ốc Đảo Lại Đến



Đây là lần thứ ba Bối Nhĩ Liên đến thành Huyền Vũ, có người đã nhớ kỹ cô.

Vệ Cảnh nhíu mày, sau khi được Phó đội trưởng nhắc nhở, hắn cũng nhận ra đối phương là ai.

Hắn nâng tay gõ lên đầu Phó đội trưởng, dặn dò:

- Chuyện này, ta đương nhiên đã biết, ngươi đi thông báo cho đại tổng trưởng đại nhân.

- Vâng!

Phó đội trưởng hiền hậu thành thật gật đầu sau đó chào theo nghi thức quân đội, tiếp sau, hắn xoay người bước nhanh về nơi hiểm yếu.

Bối Nhĩ Liên thả chậm tốc độ, gió to thổi tới Sơn Hải Quan, khiến nhóm Thành Phòng Quân càng thêm cảnh giác. Đại An Ti đi ra khỏi nơi quan trọng, cô ngẩng đầu nhìn về hướng Tam trưởng lão của Ốc Đảo, cô và Bối Nhĩ Liên mới gặp mặt một lần.

Sau khi Thành Sơn tan biến, Tam trưởng lão Ốc Đảo cũng phải rời khỏi, sau đó cô có gặp mặt với cô ấy một lần ở khu Trung Ương.

- Các hạ, mời xuống dưới nói chuyện.

Đại An Ti trong trẻo nhưng lạnh lùng hô lên.

- Được.

Bối Nhĩ Liên phối hợp, điều khiển gió nâng cô đáp xuống phía trước Sơn Hải Quan, không có tùy tiện vào thành. Đại An Ti với Vệ Cảnh cũng từ trên tường thành xuống dưới, cất bước đi về hướng Tam trưởng lão Ốc Đảo.

Đại An Ti đánh giá Bối Nhĩ Liên, giọng lạnh nhạt hỏi:

- Các hạ là Tam trưởng lão Ốc Đảo?

- Đúng vậy.

Bối Nhĩ Liên nghiêm túc gật đầu.

- Có chuyện gì sao?

Đại An Ti mặt không chút thay đổi hỏi.

Cô mới vừa sắp xếp xong xuôi sự vụ của ba cửa ải quan trọng, đang dự tính đi tới Quân Doanh, giúp đại nhân Cầm Vũ tuyển quân.

Bối Nhĩ Liên bình tĩnh nói:

- Các hạ, thỉnh cầu thông truyền một tiếng, Ốc Đảo chúng ta có chuyện quan trọng muốn gặp thành chủ các ngươi!

- Vệ Cảnh, đi liên lạc với Cung điện đi.

Đại An Ti khoát tay áo ra hiệu nói.

- Vâng!

Vệ Cảnh cung kính lên tiếng, sau đó hắn xoay người bước nhanh về căn cứ của Sơn Hải Quan.

Hơn mười phút sau, Vệ Cảnh vừa rời đi đã trở lại, thấp giọng cung kính nói:

- Đại tổng trưởng, thành chủ đại nhân đồng ý gặp mặt khách đến từ Ốc Đảo.

- Đã biết.

Đại An Ti gật đầu.

Cô nhìn phía Tam trưởng lão Ốc Đảo, mỉm cười ý bảo:

- Các hạ, thành chủ đại nhân của chúng ta cho mời.

- Chờ một chút.

Thân thể Bối Nhĩ Liên lại bay lên trời, hướng về phía đám mây bay trên cao kia.

Đại An Ti ngửa đầu nhìn lên, Tam trưởng lão Ốc Đảo biến mất ở bên trong đám mây màu xám.

Không bao lâu sau, mây xám chợt lóe lên rồi biến mất không thấy, lộ ra Ốc Đảo chân chính. Đại An Ti ngẩn người, nâng tay ý bảo Thành Phòng Quân cảnh giới.

- Đại tổng trưởng, đó là Ốc Đảo.

Vệ Cảnh thấp giọng nhắc nhở nói.

- Hoá ra là như vậy…

Đại An Ti nhìn chăm chú vào Ốc Đảo đang giảm xuống độ cao, hướng về phía Sơn Hải Quan.

Vài phút sau, khoảng cách của Ốc Đảo với Sơn Hải Quan chỉ còn hai mươi mét.

Tứ trưởng lão Ốc Đảo từ trên ốc đảo nhảy xuống, hai tay hắn va chạm vào quảng trường phía trước Sơn Hải Quan.

Hắn vận dụng năng lực thức tỉnh, khiến Ốc Đảo neo đậu vào Tiểu Huyền Vũ, làm cho Ốc Đảo có thể di động theo nó. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú Đại An Ti, Đại trưởng lão, Bối Nhĩ Liên, Tứ trưởng lão cùng nhau tiến tới.

…………

Trong phòng bếp của Cung điện ở Khu Trung Ương.

Động tác trên tay Ba Phù vô cùng linh hoạt, cô bé đang giúp Mục Lương buộc dây tạp dề.

Sau khi tắm rửa xong, Mục Lương đã đi tới phòng bếp, chuẩn bị bộc lộ tài năng nấu ăn cho mấy cô gái xem, cũng thuận tiện dùng vài loại nguyên liệu mỹ vị để chế biến những món ăn mới cho Mỹ Thực Lâu.

- Đại nhân, có cần ta hỗ trợ không?

Ba Phù ôn nhu hỏi.

- Lấy hai khúc củ sen, cắt lát đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

Anh muốn làm món củ sen xào, có thể cho cô hầu gái nhỏ làm trợ thủ.

- Vâng.

Ba Phù ngoan ngoãn lên tiếng.

Cô bé cầm lấy củ sen đi rửa, sau đó với động tác thuần thục cô bắt đầu cắt miếng.

Đạp đạp đạp............

Mễ Nặc đi vào phòng bếp, mái tóc dài màu xanh nước biển tùy ý rối tung ở sau người, đôi tai đầy lông nhung khẽ rung rung theo nhịp bước.

- Mục Lương, ta đến giúp ngươi.

Cô kêu to một tiếng đầy hưng phấn.

- Gội đầu xong rồi sao?

Mục Lương nghiêng đầu ôn nhu hỏi.

- Ừ, dùng dầu gội gội qua hai lần rồi.

Mễ Nặc túm một chút tóc đưa đến trước mũi Mục Lương.

Anh ngửi được mùi thơm, đã không còn phát hiện ra chút mùi bùn nào, chỉ có một mùi thơm ngát rất tự nhiên.

Dầu gội dùng trong Cung điện ở Khu Trung Ương, là loại đã tăng thêm hoa khô, cho nên sẽ có một mùi hương thoang thoảng.

- Rất thơm.

Mục Lương nâng nhẹ tay ngắt một cái vào mũi cô gái tai thỏ.

Khuôn mặt tươi cười của Mễ Nặc ửng đỏ, cô lanh lảnh thúc giục:

- Mau dạy ta món củ sen này làm như thế nào đi.

- Trước làm canh củ sen đi.

Mục Lương xoay người, đặt chiếc nồi đã rửa sạch lên bếp, đồng thời dùng năng lực của mình châm lửa.

Anh cho con dao cứng vào nước trong, tẩy rửa đi máu loãng trong xương thịt của Lợn Tám Răng Nanh sau đó bỏ vào nồi, tiếp đó anh cũng bỏ củ sen đã xắt xong vào chung với xương thịt vừa nãy.

Cô gái tai thỏ mang sổ ra ghi chép lại, cô cũng cố gắng nhớ kỹ quy trình này.

Mục Lương lại thả một chút gia vị vào trong nồi, có thể gia tăng mùi hương của canh, cuối cùng anh đậy nắp lại và bắt đầu đun.

Đạp đạp đạp.

Tiếng bước chân cội vã lần thứ hai truyền đến, Vệ Ấu Lan đứng ở cửa phòng bếp, cung kính nói:

- Đại nhân, người Ốc Đảo lại tới nữa.

Động tác thái củ sen của Mục Lương ngừng lại một chút, trong đầu anh hiện lên một ý niệm.

Ốc Đảo đã tìm được hung thú kỳ lạ, muốn tới trao đổi Thủy Tinh Ngư sao? Mục Lương buông dao xuống, lạnh nhạt nói:

- Dẫn bọn họ đến khu Trung Ương đi.

- Vâng!

Vệ Ấu Lan hơi hơi khom người, xoay người đi tới phòng liên lạc trả lời.

Mễ Nặc dịu dàng nói:

- Mục Lương, ngươi có việc thì đi trước đi, nơi này giao cho chúng ta là được rồi.

Mục Lương mỉm cười lạnh nhạt nói:

- Không vội, xe ngựa phải mất một giờ mới đi từ Sơn Hải Quan đến Trung Ương được.

- Vâng.....

Mễ Nặc nói thầm một tiếng.

Nửa giờ sau.

Mục Lương xóc cái nồi lên, củ sen đã được nấu chín, xương thịt của Lợn Tám Răng Nang cũng đã hầm tới chín tới, và toả ra một mùi hương quyến rũ. Nước dùng có màu tươi sáng hấp dẫn, còn có một lớp dầu mỡ nhàn nhạt lơ lửng nổi lên trên, đây là do tuỷ của xương thú tiết ra trong quá trình hầm.

- Canh này thật dinh dưỡng..

Mục Lương nhẹ giọng nói.

Anh múc lên một muỗng nhỏ muối thả vào trong nồi, lại nếm thử một chút vị mặn nhạt của nó, hương vị canh xương trong veo, lại có một mùi hương tự nhiên thanh mát.

- Cũng không tệ lắm.

Mục Lương vừa lòng gật đầu.

Anh múc ra non nửa bát canh, đưa cho cô gái tai thỏ nói:

- Tiểu Nặc, nếm thử một chút đi.

Cô gái tai thỏ chờ mong gật đầu.

- Phù phù ~~~

Mễ Nặc bưng chén nhỏ, cúi đầu nhẹ nhàng thổi, sau đó cái miệng nhỏ của cô nhấm nháp một chút canh.

Đôi mắt đẹp màu xanh nước biển của cô sáng lên, tai thỏ duyên dáng duỗi thẳng ra, sau đó reo lên:

- Mục Lương, canh này uống thật ngon.

- Còn muốn nữa không?

Mục Lương cưng chiều xoa xao đầu cô gái tai thỏ.

Mễ Nặc khẽ cắn môi, sau đó cô lắc đầu ngoan ngoãn nói:

- Chờ mọi người tới, chúng ta lại cùng nhau uống đi.

- Được.

Mục Lương mỉm cười, cô gái tai thỏ càng ngày càng hiểu chuyện.

Anh đưa tay cởi bỏ tạp dề, nói:

- Ta đi thay quần áo, người của Ốc Đảo chắc đã tới nơi rồi.

- Ừ, ngươi đi đi, phòng bếp có ta.

Mễ Nặc dịu dàng lên tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận