Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3737: Cả đêm không dưới giường ? (2 càng ).

Chương 3737: Cả đêm không xuống giường? (2 chương).
Trong cung điện của Huyền Vũ Đế Quốc.
Sibeqi gác chân lên ghế sa lông, tay cầm mấy tờ giấy chậm rãi lật xem.
Đối diện nàng, Mục Ngọc Kỳ và Mục Hi Châu đang đứng, cả hai bộ dạng như học sinh mắc lỗi ngoan ngoãn nghe giảng, đều cúi đầu không nói gì.
"Rào rào ~~~"
Sibeqi lật một trang, càng đọc lông mày càng nhíu chặt.
Mục Hi Châu ngước mắt lên, liếc trộm một cái rồi lại chột dạ cúi đầu xuống.
"Đây là giấy kiểm điểm các ngươi viết?"
Sibeqi bỏ giấy kiểm điểm xuống, tức giận nói.
"Mẫu thân, chúng con đã cố hết sức rồi."
Mục Ngọc Kỳ nhỏ giọng giải thích.
"Đúng vậy, những 10 ngàn chữ cơ mà."
Mục Hi Châu lẩm bẩm.
"Mới 10 ngàn chữ mà viết thành cái dạng này?"
Sibeqi bó tay hết cách.
Nàng gõ một cái lên trang giấy, giận dữ nói: "Cái gì mà biết lỗi rồi, viết 800 lần 'Con biết lỗi rồi', cái này mà gọi là giấy kiểm điểm à?"
"Thế này không tính là giấy kiểm điểm thì là gì?"
Mục Hi Châu cười mỉa một tiếng.
Hắn lén lút liếc trừng Mục Ngọc Kỳ, ý là chủ ý này là do tỷ tỷ nghĩ ra, hắn chỉ nghe theo thôi.
"Nhìn cái gì?"
Sibeqi gõ lên bàn một cái.
"Mẫu thân, con biết lỗi rồi."
Mục Ngọc Kỳ khôn khéo nói.
"Con cũng biết lỗi rồi."
Mục Hi Châu theo đó gật đầu, bộ dạng ngoan ngoãn vô cùng.
Sibeqi nghiến răng: "Chậm đã, tất cả viết lại cho ta, mỗi người 15.000 chữ, mà còn dám qua loa nữa thì ta sẽ tống các ngươi đến trường học."
"A?"
Mục Ngọc Kỳ và Mục Hi Châu đồng thời kêu lên một tiếng, tội nghiệp nhìn Hấp Huyết Quỷ nữ nhân.
"15.000 chữ ít quá sao?"
Sibeqi híp đôi mắt đẹp màu vàng kim.
"Không ít, đủ rồi, đủ rồi."
Mục Ngọc Kỳ vội xua tay.
"Cộp cộp cộp ~~~"
Nguyệt Thấm Lam đi vào đại sảnh, ung dung hỏi: "Sao vậy, mới sáng sớm đã nổi giận đùng đùng thế?"
"Đừng nói nữa, giấy kiểm điểm này ta không còn muốn nhìn nữa rồi."
Sibeqi thở dài lên tiếng.
Nguyệt Thấm Lam trong lòng tò mò, cầm lấy giấy kiểm điểm trên bàn, nhanh chóng liếc qua mấy cái, sau đó không khỏi bật cười thành tiếng.
"Viết, nói thế nào nhỉ, đúng là không tệ."
Nàng nghiêm túc nói.
"Muốn cười thì cứ cười đi."
Sibeqi liếc mắt khinh bỉ.
"Không cười."
Nguyệt Thấm Lam vừa nói vừa nhìn sang Mục Hi Châu và Mục Ngọc Kỳ, rồi liền bật cười thành tiếng.
"Lạc lạc lạc ~~~~"
Nàng vội giải thích: "Ta vốn không định cười đâu, tại không nhịn được thôi."
"Thật là quá đáng mà."
Mục Hi Châu bĩu môi nói.
Sibeqi tò mò hỏi: "Tiểu Cảnh viết thế nào rồi, ta xem thử coi."
Nguyệt Thấm Lam mắt thoáng lóe lên, ung dung nói: "Nó vẫn chưa viết xong."
"Thật sao?"
Sibeqi nheo đôi mắt đẹp lại.
"Mẫu thân, giấy kiểm điểm của con sửa xong rồi."
Mục Cảnh Lam cất tiếng, từ hậu điện bước nhanh tới, trên tay còn cầm mấy tờ giấy.
Sibeqi tay mắt lanh lẹ giật lấy, hứng thú liếc nhìn.
Nguyệt Thấm Lam giơ tay lên giữa không trung, khóe mắt giật giật.
Sibeqi liếc nhanh một lượt, khóe môi nhếch lên, ngước mắt liếc Nguyệt Thấm Lam.
Nguyệt Thấm Lam nhất thời cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng nảy sinh một dự cảm chẳng lành.
Sibeqi hắng giọng, đọc giấy kiểm điểm: "Con biết lỗi rồi, lần sau không dám nữa, mong mẫu thân tha thứ, con thực sự biết lỗi rồi, thực sự thực sự biết lỗi rồi..."
Sắc mặt Nguyệt Thấm Lam tối sầm lại, nghiêng đầu nhìn về phía Mục Cảnh Lam đang lúng túng.
"Mẫu thân, con thực sự đã sửa rồi."
Mục Cảnh Lam nhỏ giọng nói.
"Đại ca à, cái này của huynh chẳng có gì đặc biệt cả."
Mục Ngọc Kỳ bình luận.
"Đúng vậy, vẫn là phải sửa đổi thôi."
Mục Hi Châu mặt mày nghiêm túc gật đầu.
Nguyệt Thấm Lam hít sâu, nhìn Mục Cảnh Lam nói: "Đi, viết lại cho ta, hai vạn chữ."
Mục Cảnh Lam nghe xong liền tròn mắt, còn Mục Ngọc Kỳ và Mục Hi Châu thì mắt sáng lấp lánh.
"Con biết rồi."
Mục Cảnh Lam bĩu môi nói.
"Lạc lạc lạc ~~~"
Sibeqi tâm tình tốt lên, thanh thúy nói: "Tỷ tỷ cũng thật là ngoan."
"Nó là đại ca, phải làm gương cho các em chứ."
Nguyệt Thấm Lam ung dung đáp.
Sibeqi nhún vai, nghiêng đầu nhìn về phía hai cô con gái của mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Đi đi đi."
Nàng không muốn con của mình là một đám mù chữ.
"Dạ."
Mục Ngọc Kỳ và Mục Hi Châu cười tươi rói, xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Mục Cảnh Lam thấy vậy cũng chạy theo, không dám chọc giận mẫu thân thêm nữa.
Nguyệt Thấm Lam ngồi xuống bên cạnh Hấp Huyết Quỷ nữ nhân, ung dung nói: "Liễu Thiến ba tháng sau muốn cùng Mục Lương kết hôn."
Sibeqi đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại không để ý nói: "Đó là chuyện tốt."
"Ừm, có người có thể chia sẻ bớt một chút áp lực."
Nguyệt Thấm Lam ung dung gật đầu.
"Chia sẻ áp lực, áp lực gì?"
Sibeqi không hiểu hỏi.
Nguyệt Thấm Lam liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "Sao, ngươi có thể cùng Mục Lương cả đêm không xuống giường?"
Sibeqi lập tức hiểu ra, vội vàng lắc đầu nói: "Không thể, ta sẽ chết."
"Tất cả mọi người cũng vậy thôi."
Nguyệt Thấm Lam ung dung gật đầu.
Sibeqi cảm thán: "Hắn quá mạnh mẽ, không phải người."
"Ai mà không phải người?"
Giọng nói ấm áp vang lên trên đỉnh đầu Hấp Huyết Quỷ nữ nhân, phủ xuống một bóng râm.
Sibeqi toàn thân run lên, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tràn ngập ý cười của Mục Lương, hai tai đỏ ửng lên.
"Ngươi nghe nhầm."
Ánh mắt Sibeqi nhìn lung tung.
Mục Lương giơ tay xoa đầu Hấp Huyết Quỷ nữ nhân, giọng nói ôn nhu: "Ta đã rất kiềm chế rồi?"
"Cái gì, đó là ngươi rất kiềm chế sao?"
Sibeqi trừng to đôi mắt đẹp màu vàng kim.
Mục Lương gật đầu một cái, mặt mỉm cười không nói lời nào.
Giọng hắn ôn nhu: "Đêm nay ta sẽ cho ngươi cảm nhận sự không kiềm chế của ta."
". . ."
Sibeqi nhếch mép một cái.
Nàng vội vàng nhìn về phía Nguyệt Thấm Lam nghiêm mặt nói: "Có thể dời đám cưới lên trước được không, đêm nay để Liễu Thiến gả tới?"
Nguyệt Thấm Lam ung dung lắc đầu 770, bật cười nói: "Ban ngày ban mặt, các ngươi nói cái gì vậy."
Đáy mắt Mục Lương ánh lên vẻ cười, hắn rất thích trêu đùa Hấp Huyết Quỷ nữ nhân.
Giọng hắn ôn nhu: "Mọi người cứ nói chuyện, ta đi xem Vũ Thanh đây."
"Ừ, đi đi."
Sibeqi và Nguyệt Thấm Lam lên tiếng, nhìn theo hắn đi ra hậu hoa viên.
Hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt đều chớp động.
Sibeqi nhỏ giọng nói: "Ngươi nói xem, cuối cùng Vũ Thanh có gả vào đây không?"
Nguyệt Thấm Lam ung dung đáp: "Ai mà biết được, có lẽ thôi."
Sibeqi khóe miệng giật giật, lẩm bẩm: "Ta thấy có khả năng đó."
"Nghĩ nhiều làm gì."
Nguyệt Thấm Lam vén một lọn tóc mai lên, hôm nay nàng không có búi tóc, trông ở nhà ôn nhu hơn hẳn.
Sibeqi nghiến răng nanh nói: "Ta đều muốn nghi ngờ về sau trong cung điện có đủ chỗ ở cho bọn họ không."
Nguyệt Thấm Lam mắt đẹp hiện lên vẻ cười, ung dung nói: "Yên tâm đi, thật đến lúc đó, Mục Lương biết cách xây thêm cung điện thôi."
". . ."
Sibeqi trợn mắt khinh bỉ, thở phì phò đứng dậy rời đi.
Nụ cười trong mắt Nguyệt Thấm Lam dần nhạt đi, nàng khẽ tự nhủ: "Mục Lương có vô tận tuổi thọ, nhiều thêm mấy người cũng có thể ở bên cạnh hắn lâu hơn một chút."
Nàng không có tự tin tu luyện tới cảnh giới Thái Ất Chân Tiên, cuối cùng sẽ không thể cùng Mục Lương mãi mãi ở bên nhau.
Vũ Thanh và Liễu Thiến thì khác, một người là nửa bước Thái Ất Chân Tiên, một người là Thái Ất Chân Tiên, thực lực đều rất mạnh.
Ps: «2 chương»: Xin hãy ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận