Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1433: Khu Ổ Chuột! Chợ Nô Lệ



Mục Lương bình thản nói.

Giọng của Quốc Vương ngưng trọng nói:

- Người này không thể trêu chọc, ta nhìn không ra thực lực của hắn, khả năng thật là Thánh Giai.

- Cha, ngày mai ta đi thành Huyền Vũ điều tra.

Khải Tân Tư thấp giọng nói.

- Ừm, chú ý an toàn.

Quốc Vương chậm rãi gật đầu.

............

Sói Mặt Trăng kéo xe rời Vương Cung, chạy trên đường phố an tĩnh. Đêm đã khuya, đường phố thành Tát Luận không còn người nào. Trong xe, Mục Lương dựa vào nệm êm, khe khẽ thở dài.

Anh bình tĩnh nói:

- Ly Nguyệt, ngươi đi điều tra hiệu buôn Dụ Chính, càng cặn kẽ càng tốt.

Tuyết Cơ cũng đang điều tra hiệu buôn Dụ Chính, nhưng năng lực sưu tập tình báo của cô ấy không mạnh mẽ, chỉ biết là một ít tin mà mọi người đều biết về hiệu buôn Dụ Chính.

- Vâng.

Ly Nguyệt nhẹ gật đầu.

Hồ Tiên nói:

- Vương Cung lớn như vậy, mà việc buôn bán kiếm lợi nhiều nhất lại nằm trong tay một cửa hàng, thật khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn.

- Chỉ có thể nói hiệu buôn Dụ Chính này thật không đơn giản.

Mục Lương một tay chống cái trán, giọng bình thản như nước.

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Vậy làm sao bây giờ?

- Trước tiên cứ chờ vài ngày, đợi hiểu rõ tình huống vương quốc Hải Đinh rồi nói sau.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vâng.

Các cô gái chậm rãi gật đầu.

Ly Nguyệt lại hỏi:

- Vậy ngày mai có đến Khu Ổ Chuột không?

- Đương nhiên, ngày mai đến Xóm Nghèo, sau đó sẽ đi chợ Nô Lệ.

Mục Lương bình thản nói.

- Được rồi, ta sẽ thu xếp.

Ly Nguyệt đáp ứng, chuẩn bị phái người điều tra tìm hiểu một chút về chợ Nô Lệ. Đạp đạp đạp ~~~ Hơn một tiếng đồng hồ sau.

Đàn sói kéo xe trở lại Sơn Hải Quan, lúc lái vào Phố Buôn Bán, đường phố vẫn sáng đèn, cũng không ít người đi lại.

Sói Mặt Trăng không dừng lại, kéo xe khỏi Phố Buôn Bán, hướng tới Nội thành khu Trung Ương. Chờ lúc bọn họ trở lại cung điện, lại qua thêm nửa giờ.

Trước cung điện, Nguyệt Thấm Lan với Mễ Nặc đang đợi, thấy Sói Mặt Trăng kéo xe trở về, trên mặt đều nở rộ nụ cười.

- Mục Lương, ngươi đã trở về ~~~ - Mễ Nặc hào hứng chạy lên trước.

- Sao giờ này vẫn chưa đi ngủ?

Mục Lương từ trên xe bước xuống, đưa tay xoa xoa đầu thiếu nữ tai thỏ.

- Chờ ngươi trở về nha.

Mễ Nặc ngây thơ nói.

Tai thỏ trên đỉnh đầu cô quơ quơ, hỏi - Các ngươi có đói bụng không?

- Có vẻ hơi đói.

Hồ Tiên mềm nhẹ nói.

Thức ăn trong dạ tiệc thực sự không ngon, cô chỉ là ăn tượng trưng vài miếng, căn bản ăn không đủ no.

Mễ Nặc làm vẻ mặt quả nhiên là thế, yêu kiều nói:

- Ta biết mà, thức ăn bên ngoài nào có ngon hơn ở nhà, vì vậy ta đã nấu canh thịt xong rồi, bây giờ ta đi nấu mấy tô mì.

……….

- Cũng may là có ngươi nhớ đến chúng ta.

Mặt mày Hồ Tiên lộ vẻ cười, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt non mềm của thiếu nữ tai thỏ.

- Ai nha.... Đi nấu mì.

Mễ Nặc cong cong mắt, nhảy cà tưng trở lại cung điện.

- Vất vả rồi, tình huống thế nào?

Nguyệt Thấm Lan ôn nhu hỏi.

Mục Lương cười khổ nói:

- Tình huống khác xa trong tưởng tượng, vương thất vương quốc Hải Đinh không liên quan đến việc buôn bán, phải đàm luận với người của hiệu buôn Dụ Chính.

- Vậy à, vậy lần tham gia dạ yến này không có thu hoạch khác sao?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi. Mục Lương ôn nhuận nói:

- Đương nhiên là có, ký vài giao dịch, có thể kiếm mấy trăm ngàn đồng. -

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Có chút ít còn hơn không.

- Đúng vậy, mà chúng ta phải tìm hiệu buôn Dụ Chính, có thể hợp tác thì tốt nhất, nếu như không thể...

Đôi mắt Mục Lương đen sâu như bầu trời đêm

- Vậy thì chiếm lấy.

Nguyệt Thấm Lan nói lời Mục Lương chưa nói xong.

- Trước tiên phải điều tra rõ ràng tình huống thật của hiệu buôn Dụ Chính.

Mục Lương kéo tay Nguyệt Thấm Lan, cất bước tới thư phòng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu:

- Đúng là nên biết người biết ta mới làm tốt được.

Mục Lương thuận miệng hỏi một câu:

- Trong thành có xảy ra chuyện gì không?

Nguyệt Thấm Lan bước đi uyển chuyển, giọng nhẹ nhàng nói:

- Không có, toàn bộ như thường, nhưng Phố Buôn Bán liên tục có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, người gây chuyện đặc biệt nhiều.

Ngày hôm nay, cô tính thử, có hơn ba mươi người gây chuyện ở Phố Buôn Bán, đã bắt lại toàn bộ.

Mục Lương trở lại phòng, ngồi trên long ỷ nói:

- Bắt được thì tốt rồi, để cho bạn bè người thân bọn họ cầm tinh thạch Ma Thú tới chuộc.

Nguyệt Thấm Lan nửa đùa nửa thật nói:

- Ừm, đã sắp xếp xong xuôi, nếu không thì ngục giam cũng không chứa nổi mất.

- Tốt, khổ cực cho ngươi rồi.

Mục Lương nhướng mắt nhìn Nguyệt Thấm Lan, đưa tay nắm bàn tay như ngọc của cô.

- Nào có khổ cực gì đâu?

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười cười yếu ớt, nhẹ nhàng tựa trong ngực anh.

Đôi mắt Mục Lương thâm thúy, cúi đầu tới gần Nguyệt Thấm Lan. Hàng lông mi của cô run lên, chậm rãi nhắm mắt lại.

.....

Bên kia, Phố Buôn Bán.

Trong tiệm Nước Hoa Huyền Vũ, Duy Lệ Á vẫn đang bày bán nước hoa.

Cô dành một buổi chiều ở đây, đã học được kiến thức căn bản, tỷ như giá cả nước hoa, tên gọi, hương thơm...

- Duy Lệ Á, hôm nay nghỉ sớm đi, ngày mai lại tới.

Vệ Ấu Lan thanh thúy nói.

- Chờ một chút, ta xếp thêm hàng nước hoa này.

Duy Lệ Á cũng không quay đầu lại đáp. Cô làm ở cửa hàng đã nửa ngày, cảm thấy rất mới lạ phong phú, rất yêu thích bầu không khí cuộc sống như thế.

- Không cần gấp, ngày mai làm cũng được.

Vệ Ấu Lan nhẹ giọng nói.

Tiểu hầu gái còn ghi sổ, kiểm kê tinh thạch Ma Thú và đồng Huyền Vũ hôm nay kiếm được.

- Đã sắp làm xong.

Duy Lệ Á ôn nhu đáp.

Cô di chuyển nước hoa rất cẩn thận, đặt nước hoa thẳng, lấy vải sạch lau dấu vân tay trên đó. Thiếu nữ Hải Yêu không thể không cẩn thận, phàm là rơi vỡ một chai nước hoa, cô đều không đền nổi.

Vệ Ấu Lan tán dương:

- Ngươi rất chịu khó, có lẽ thật sự sẽ được ở lại làm việc.

- Thật vậy chăng?

Hai mắt Duy Lệ Á nhất thời sáng lên.

Vệ Ấu Lan nghiêm túc nói:

- Ừm, nếu như ngươi có thể ghi nhớ những câu chuyện và lời giới thiệu của mấy loại nước hoa này, nhất định có thể ở lại, tiền lương sẽ tăng lên.

- Được, ta nhất định sẽ ghi nhớ.

Duy Lệ Á nói một cách nghiêm túc, rất yêu thích công việc này, vì vậy cô muốn được ở lại.

- Ngươi có thể làm được.

Vệ Ấu Lan nở nụ cười khích lệ.

- Ừm ừm.

Duy Lệ Á nhoẻn miệng cười, quay đầu tiếp tục lau nước hoa.

Việc cô phải làm không chỉ chừng này, còn phải nhớ kĩ mùi mỗi loại nước hoa, khi ngửi mì phải nhớ lại tên của nó cùng lời giới thiệu.

Nửa giờ sau, Duy Lệ Á mới hết bận việc, trên kệ đã bày đầy nước hoa, giống như khi cửa tiệm mới mở.

- Nghỉ ngơi đi.

Vệ Ấu Lan thúc giục lần thứ hai.

- Vâng.

Duy Lệ Á lần này không cự tuyệt nữa, xoay người đi về phía cầu thang.

Cô định ngủ ở lầu ba, nơi đó là ký túc xá tạm thời dành cho nhân viên, chờ sau khi thành nhân viên chính thức, cô mới có một căn nhà miễn phí ở ngoại thành để ở.

Thiếu nữ Hải Yêu đi tới lầu ba, kéo thân thể mệt mỏi vào phòng tắm.

Cô cởi vải che trên cánh tay và bắp chân, lộ ra miếng vảy màu lam tím, sau đó mở vòi nước rửa sạch thân thể.

Rắc...rắc... ~~~

- A a a~~

- Thật thoải mái.

Duy Lệ Á cất lên một giọng nhẹ nhàng, cơ thể khẽ run lên. Cô ở phòng tắm nửa giờ, một thân mệt mỏi mới hoàn toàn rút đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận