Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2587: Ngươi Làm Nũng Với Ta Vô Dụng Thôi.

Bởi vì tốc độ của Kim Ô Thánh Quang nhanh hơn, nếu Tiểu Ô và Tiểu Vũ đồng thời tiến vào đại lục cũ thì nó có thể tới nơi trước tiên.

Tuy Ưng Lửa có thực lực mạnh mẽ, thế nhưng tốc độ phi hành không mau bằng Kim Ô Thánh Quang.

Trên lưng Kim Ô Thánh Quang, Hổ Tây và Hạ Lạc đứng sát biên giới khoang thuyền lưu ly, nhìn mây đen cấp tốc xẹt qua bên ngoài.

Hạ Lạc thanh thúy nói:

- Sắp đến đại lục cũ rồi.

- Đúng vậy, tốc độ của chúng ta nhanh hơn bọn hắn.

Hổ Tây nhìn về phía sau, xa xa thấy được bóng dáng của Ưng Lửa.

Hạ Lạc ngây thơ nói:

- Nếu không phải Tiểu Ô giảm tốc độ thì Tiểu Vũ đã không đuổi theo kịp rồi.

- Đúng vậy.

Hổ Tây gật đầu nhận đồng, suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:

- Nên tăng tốc thôi, tránh việc những tòa thành kia không chống đỡ được sự tấn công của Hư Quỷ trước khi chúng ta tới.

- Cũng đúng, ta đi nói với Hạ Hạ một tiếng.

Hạ Lạc nói xong thì lấy ra Trùng Cộng Hưởng, bắt đầu liên lạc với Hạ Hạ ở trên lưng Ưng Lửa.

- Ông ~~~

Chỉ chốc lát sau, hai con Trùng Cộng Hưởng thành lập liên lạc, một giọng nói nhanh chóng truyền ra.

- Hạ Lạc, có chuyện gì thế?

Giọng nói của Hạ Hạ vang lên.

Hạ Lạc hồi đáp:

- Nơi chúng ta muốn đến khá xa nên phải đi trước một bước, ta gọi để thông báo một tiếng cho các ngươi biết.

- Tốt, chú ý an toàn.

Hạ Hạ lên tiếng.

Hai người hàn huyên hai câu rồi mới kết thúc liên lạc.

- Được rồi, chúng ta đi nhanh đi.

Hạ Lạc thu hồi Trùng Cộng Hưởng rồi nhìn về phía Hổ Tây.

- Ta biết rồi.

Hổ Tây lên tiếng, cơ thể lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.

Một lát sau, cô xuất hiện trở lại bên cạnh Hạ Lạc.

- Du du du ~~~

Hạ Lạc còn chưa kịp nói gì thì Kim Ô Thánh Quang đột nhiên tăng tốc, lưu lại một vệt sáng màu vàng kim ở giữa không trung, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng của Ưng Lửa đâu.

Hạ Lạc thán phục một tiếng:

- Thật nhanh.

Hổ Tây thuận miệng hỏi:

- Chờ hoàn thành nhiệm vụ xong, ngươi có muốn trở về thành Phi Điểu nhìn xem một chút không?

- Nhưng chúng ta không tiện đường.....

Ánh mắt của Hạ Lạc lấp lóe, trong lòng vẫn lo lắng an nguy của cha và anh trai.

Hổ Tây ngáp một cái rồi nói:

- Không quá xa, có Tiểu Ô ở đây, bay thêm hai giờ là đến nơi rồi.

Hạ Lạc do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:

- Vậy để ta xin phép bệ hạ, nếu như ngài ấy đồng ý thì ta muốn trở về thành Phi Điểu nhìn xem.

- Ừ ừ, ngươi hỏi đi.

Hổ Tây phất tay nói.

Hạ Lạc xoay người chợt khựng lại, lẩm bẩm:

- Hay chờ khi nào hoàn thành nhiệm vụ rồi hỏi?

- Tùy ngươi thôi.

Hổ Tây chớp chớp đôi mắt màu cam.

- Du du du ~~~

Mười phút sau, Kim Ô Thánh Quang bay vào đại lục cũ, tốc độ lại tăng lên lần nữa, trên không trung chỉ lưu lại một vệt sáng màu vàng kim.

Hổ Tây tính toán khoảng cách và thời gian, ngây thơ nói:

- Nếu cứ đi với tốc độ này thì khoảng nửa ngày nữa chúng ta có thể đến được tòa thành đầu tiên.

- Vậy trước đó chúng ta nên làm cái gì đây?

Hạ Lạc có chút nhàm chán nói.

Hổ Tây ngồi xuống, lười biếng nói:

- Ta cũng không biết, chơi mạt chược thì thiếu hai, chơi đánh bài thì thiếu một.

- Vậy chơi cờ tướng đi.

Hạ Lạc thanh thúy nói.

- Cũng được.

Đôi mắt cam của Hổ Tây sáng lên, đứng dậy đi lấy bàn cờ tướng.

Nửa giờ sau, hai người bắt đầu xảy ra tranh chấp.

- Vừa rồi ta đi nhầm, ta muốn đi lại.

Hạ Lạc cắn môi dưới nói.

Hổ Tây nghiêm mặt nói:

- Bệ hạ đã nói, một khi đã hạ cờ thì không hối hận, không thể đi lại.

- Bệ hạ có nói câu này sao?

Hạ Lạc nghi ngờ nhìn về phía thiếu nữ.

- Dĩ nhiên, ta và bệ hạ từng chơi cờ tướng với nhau rồi.

Hổ Tây nghiêm mặt nói.

- Nhưng hiện tại bệ hạ không có ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu mà~

Hạ Lạc bắt đầu làm nũng.

Hổ Tây đỏ mặt, giả vờ nghiêm túc nói:

- Ta không phải là bệ hạ, ngươi làm nũng với ta vô dụng thôi.

Đôi mắt đẹp của Hạ Lạc sáng lên, kinh ngạc nói:

- A, ý của ngươi là làm nũng với bệ hạ có tác dụng phải không?

- Ta không có nói như vậy, cũng không có ý tứ này, ngươi đừng nói bậy.

Hổ Tây trừng lớn hai mắt, vội vàng giải thích.

Hạ Lạc chớp mắt, hỏi với nụ cười như có như không:

- Hay trong lúc đánh cờ với bệ hạ thì ngươi cũng từng làm nũng rồi?

- Không có!

Hổ Tây chợt lên giọng phản bác.

- Ai nha nha, ta biết rồi, sẽ không đi nói lung tung, ngươi yên tâm đi.

Hạ Lạc bày ra vẻ mặt ta rất nghiêm túc rồi chớp mắt nhìn người đối diện.

- ...

Hổ Tây co giật khóe miệng, cái này cho dù nàng có nhảy vào sông Huyền Vũ thì cũng không rửa sạch được sự hiểu lầm.

- Được rồi, đến lượt ngươi đánh.

Hạ Lạc nâng cằm ra hiệu.

Hổ Tây mím môi, cầm lấy quân cờ đi tới trước một bước.

- Du du du ~~~

Hạ Lạc đang nghĩ ngợi làm sao để giải cờ thì tiếng kêu của Kim Ô Thánh Quang xuyên thấu vào khoang thuyền lưu ly, làm cho tất cả mọi người khựng lại, cảnh giác nhìn ra ngoài.

- Có chuyện gì vậy?

Hổ Tây phản xạ có điều kiện đứng lên, sải bước đi ra bên ngoài.

Hạ Lạc liếc nhìn bàn cờ, lanh tay lẹ mắt trao đổi vị trí hai quân cờ rồi mới đứng dậy chạy theo sau.

Khi hai người tới bên ngoài, mới nhìn đến một tòa thành trì trên mặt đất xa xa đang bị bầy Hư Quỷ vây công.

Cùng lúc đó có Hư Quỷ phát hiện Kim Ô Thánh Quang, chúng nó vội vàng vỗ cánh bay tới gần đoàn người, cái miệng mở to đầy răng kia khiến người ta phải rùng mình.

Hổ Tây hỏi với thần sắc nghiêm túc:

- Đây là tòa thành gì thế?

Có hộ vệ Trung Ương đi lên trước, lấy ra bản đồ nhìn một hồi mới hồi đáp:

- Hổ Tây đại nhân, đây là thành Thủy Tinh, nhân khẩu hơn ba mươi ngàn người.

- Ba mươi ngàn người, đây chẳng qua là một tòa thành cỡ trung sao?

Ánh mắt của Hổ Tây lấp lóe.

Hạ Lạc quay đầu hỏi:

- Cần giúp một tay không?

Cô hơi chút nóng lòng muốn thử, lấy số lượng của Hư Quỷ, thành Thủy Tinh bị công phá chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa nhìn chiến đấu phía dưới, e rằng bọn họ không thể chống đỡ nổi mấy ngày.

Hổ Tây cau mày nhìn chăm chú vào mấy con Hư Quỷ cấp cao đang đến gần mình, suy nghĩ xem chấp hành nhiệm vụ quan trọng hơn hay vẫn là dừng lại hỗ trợ.

Chỉ là cô còn không kịp suy nghĩ cẩn thận thì Kim Ô Thánh Quang cũng đã ra tay, nó rất chán ghét lũ Hư Quỷ cấp cao đến gần.

- Du du du ~~~

- Ầm ầm ~~~

Bầu trời vang lên tiếng sấm, ngay sau đó trên trăm cột ánh sáng ngút trời giáng lâm, đánh trúng toàn bộ lũ Hư Quỷ cấp cao thành tro tàn, sau đó bị gió cuốn bay không còn chút vết tích.

- ... Có vẻ như không cần chúng ta ra tay rồi.

Khóe mắt của Hổ Tây co giật một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận