Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1675: Đi Khai Thác Thị Trường Mới



Mục Lương dặn dò:

- Khi nào Mễ Á xong việc thì ngươi có thể bảo cô ấy hỗ trợ.

Khi nào Bộ Đội Đặc Chủng Ám Ảnh được thành lập thì sẽ giao cho Mễ Á quản lý, năng lực của cô ấy và khôi giáp Bóng Tối rất phù hợp với vị trí này.

Ly Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu:

- Ta đã biết.

Cô suy tư một lúc, nhớ lại xem ai trong số những người mà nàng biết là phù hợp để gia nhập vào Bộ Đội Đặc Chủng Ám Ảnh.

Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ của cô gái tóc bạc lại phát tán ra ngoài, nghĩ tới chuyện khác.

Ly Nguyệt đột nhiên hỏi:

- Mục Lương, sau này ngươi có tính toán sinh em bé không?

Mục Lương sửng sốt một chút, đôi mắt màu đen của ah chậm rãi trừng lớn:

- Tại sao ngươi lại đột nhiên hỏi cái này?

- Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lấp lóe, không dám đối mặt với Mục Lương.

Hai ngày trước lúc cô đang thi hành nhiệm vụ thì bất ngờ nghe được một cuộc đối thoại, nói rằng con cái là phương pháp tốt nhất để trói chặt một người đàn ông.

Ly Nguyệt nghĩ đến những người phụ nữ bên cạnh Mục Lương, trong lòng không nhịn được nảy sinh ý niệm kỳ quái.

Trong mắt Mục Lương lộ ý cười, anh hỏi với giọng điệu trêu chọc:

- Thật sự chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi sao?

- Ừ, tùy tiện hỏi một chút...

Đôi mắt đẹp Ly Nguyệt né tránh.

- Ra là vậy.

Khóe môi của Mục Lương giương lên, không có trả lời vấn đề của cô gái tóc bạc.

Ly Nguyệt không khỏi đỏ mặt truy hỏi:

- Ngươi thích em bé sao?

- Thích.

Mục Lương thành thật gật đầu.

-...Vậy được rồi.

Ly Nguyệt há to miệng, không dám thốt lên những câu hổ lang chi từ kia, chỉ dám nói thầm ở trong lòng.

Chúng ta sinh một đứa đi.

- Có chuyện gì vậy?

Mục Lương nghi ngờ hỏi.

- Không có việc gì.

Trong lòng Ly Nguyệt như quả bóng bị xì hơi, nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói khẽ:

- Ta có việc gấp, đi trước đây.

- Nhớ chú ý nghỉ ngơi.

Mục Lương căn dặn một tiếng.

Được.

Ly Nguyệt bình tĩnh đáp lại như không có chuyện gì xảy ra rồi xoay người rời đi thư phòng.

Mục Lương chậm rãi thở dài, lẩm bẩm một câu:

- Vẫn chưa kết hôn, không nên nóng vội có em bé.....!

Trong tiềm thức của anh vẫn luôn cảm thấy sau khi kết hôn mới nên có em bé, có lẽ đây là một sự hoài niệm đối với kiếp trước.

- Nói đi cũng nên nói lại, xem ra ta nên hoàn thiện luật hôn nhân một chút.

Mục Lương nhớ tới một chuyện khác.

Anh nhớ lại luật hôn nhân ở kiếp trước, muốn tham khảo rồi sửa chữa một chút để phù hợp với thành Huyền Vũ.

Mục Lương kéo qua một trang giấy, viết xuống ý tưởng trong đầu, đây không phải là chuyện mà một ngày có thể hoàn thành, cần phải chậm rãi làm từng bước.

………….

Đông đông đông ~~~

Tiếng chuông du dương vang vọng khắp thành Huyền Vũ.

Ở sân bay Ngoại Thành, phi thuyền vận chuyển cực lớn đã sẵn sàng cất cánh.

Bên cạnh phi thuyền, Nguyệt Thấm Lan đang nói chuyện phiếm với Bối Vi Nhân.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu hỏi:

- Hàng hóa đều đã chuẩn bị xong rồi chứ?

Bối Vi Nhân gật đầu đáp:

- Yên tâm đi, ta đã kiểm kê tất cả vào tối hôm qua rồi, đồ cần dùng để mở rộng thị trường đã mang lên.

Để mở ra thị trường mới, ngoài nhân lực và kỹ thuật thì hàng hóa hấp dẫn người cũng là một việc rất quan trọng.

- Ừ, hy vọng ngươi sớm ngày trở về.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Khóe môi của Bối Vi Nhân giương lên, tự tin nói:

- Hai tháng đã đủ ta hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Cô có đủ tự tin để mở thị trường vương quốc Tây Hoa trong vòng hai tháng. Đây là nhận thức đối với thực lực bản thân, cũng là niềm tin đối với hàng hoá của thành Huyền Vũ.

- Ta thấy được bóng dáng của Hồ Tiên trên người của ngươi.

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nói.

Bối Vi Nhân hất cằm lên, tự tin nói:

- Không, ta không giống Hồ Tiên, tương lai ta sẽ còn lợi hại hơn cả cô ấy.

- Tự tin như vậy sao?

Một giọng nói quyến rũ truyền đến.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhìn lại, Hồ Tiên và Mục Lương bước xuống phi thuyền cỡ nhỏ và đi về phía hai người.

- Thành chủ đại nhân.

Bối Vi Nhân mỉm cười chào hỏi.

Cô lại nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly, cười tươi như hoa nói:

- Ta nói giỡn thôi.

Hồ Tiên trợn trắng mắt, quyến rũ nói:

- Vậy cũng không được, tốt nhất là ngươi đạt được thành tựu cao hơn ta trong thương nghiệp, như thế ta mới có thể nhàn nhã hưởng thụ sinh sống.

Mục Lương nhướng mày, giả vờ tức giận nói:

- Tốt lắm, không ngờ bây giờ ngươi đã bắt đầu nghĩ tới cuộc sống về hưu rồi.

Hồ Tiên lườm Mục Lương một cái, trêu ghẹo:

- Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới cuộc sống sau khi về hưu sao?

“Về hưu” là từ mới cô học được trong kịch bản, đương nhiên kịch bản là do Mục Lương viết.

- Đương nhiên là muốn, có điều bây giờ thì không được.

Mục Lương cười khổ nói.

Thành Huyền Vũ còn chưa đủ mạnh, muốn sinh sống an ổn thì ít nhất phải để thành Huyền Vũ đứng vững gót chân tại đại lục mới, phải cường đại hơn những vương quốc khác cộng lại mới được.

- Hừ ~~~

Hồ Tiên hừ dỗi một tiếng, không trò chuyện với Mục Lương nữa, nhìn về phía Bối Vi Nhân.

- Khi đến vương quốc Tây Hoa, trước tiên phải biết được thế lực địa phương, đừng mù quáng đi khai thác thị trường, theo như lời của Mục Lương chính là biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

- Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng... Ta hiểu rồi.

Bối Vi Nhân nghiêm túc nói.

Cô sùng bái Hồ Tiên, đặc biệt là sau khi chứng kiến thành tựu thương nghiệp của đối phương, nó càng là khơi dậy lòng hiếu thắng trong cô, cô muốn mạnh mẽ hơn cô gái đuôi hồ ly, ít nhất là không thể tệ hơn lúc ở thành Bắc Hải.

Mục Lương đi lên trước, dặn dò:

- Nếu gặp phải phiền phức thì phải lập tức liên lạc với khu Trung Ương.

- Ta biết rồi, ta sẽ luôn mang Trùng Cộng Hưởng bên người.

Bối Vi Nhân nghiêm túc gật đầu.

- Ừ, nhớ là đừng gây sự vô cớ nhưng cũng không cần sợ phiền phức, ai dám bắt nạt các ngươi thì cứ đánh trả, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì liên lạc ta.

Mục Lương tiếp tục dặn dò.

-... Rõ.

Bối Vi Nhân lộ ra vẻ mặt cổ quái nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Chúng ta có giao dịch với Tề Nhĩ Lạp, nếu gặp phiền phức thì ngươi có thể tìm hắn nhờ hỗ trợ, xem ở mặt mũi thành Huyền Vũ thì hắn sẽ ra tay giúp đỡ.

Cô dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói:

- Nhưng đã có Ny Cát Sa đi theo, ta nghĩ sẽ không có vấn đề nào lớn, cứ yên tâm mở rộng thị trường đi.

- Biết rồi.

Bối Vi Nhân lại gật đầu lần nữa.

Nguyệt Thấm Lan nhắc nhở:

- Nhớ kỹ là phải báo cáo công việc liên tục đấy.

Bối Vi Nhân thanh thúy đáp:

- Rõ!

Vù vù vù ~~~

Trên bầu trời truyền đến tiếng rít, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, trên không trung xa xăm có một bóng đen đang nhanh chóng đến gần.

- Đại nhân, thật xin lỗi, ta tới chậm rồi.

Thái Khả Khả từ trên trời giáng xuống, nàng thu cánh biến trở về hình người, bước nhanh tới trước mặt Mục Lương rồi hành lễ.

- Phi thuyền sắp xuất phát rồi, tại sao bây giờ ngươi mới đến?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

Thái Khả Khả lí nhí nói:

- Ta không có cố ý, sáng nay nhóm tân binh còn chưa huấn luyện xong, vừa kết thúc thì ta đã lập tức bay tới đây.

- Được rồi, tạm chấp nhận lý do này.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

Thái Khả Khả nghe vậy thở phào một hơi, thành thật đứng sang một bên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận