Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1195: Hư Quỷ Xuất Hiện



Lệ Ngoã Cương hít sâu một hơi, khàn giọng nói:

- Về sau nếu gặp được người của thành Huyền Vũ, đều vòng qua đi.

Hắn sợ, đã hoàn toàn sợ thành Huyền Vũ rồi, cho nên hắn quyết định dù xảy ra chuyện gì cũng không được đắc tội Mục Lương.

- Vâng!

Lệ Ngõa Khương chậm rãi gật đầu.

- Đáng giận, ta khó chịu, tức chết ta rồi!

Lệ Ngõa Cương rống giận một tiếng khiến cho đảo dân đều bị dọa nhảy dựng lên. Bọn họ thức thời lui về phía sau rời đi, trốn về bên trong nhà đá.

Lệ Ngõa Cương vội vàng lên tiếng trấn an:

- Anh cả, bớt nóng đi, tất cả sẽ tốt thôi.

- Anh…Anh cả, mau nhìn bầu trời!!

Lệ Ngõa Chương run rẩy mở miệng.

- Làm sao vậy?

Lệ Ngõa Cương nhíu mày ngẩng đầu, nhìn theo phương hướng ngón tay em trai chỉ, đã thấy được hai điểm đen đang tới gần.

- Đó là cái gì?

Lệ Ngõa Cương nghi hoặc, hai tròng mắt hắn tập trung nhìn. Một lát sau, điểm đen đó đã trở nên rõ ràng hơn.

Đó là ba con hư quỷ biết bay, phương hướng bay của chúng chính là cốc Táng.

Sắc mặt Lệ Ngõa Cương biến đổi, hắn ngưng trọng nói:

- Là ba con hư quỷ cấp bảy!

- Làm sao bây giờ?

Vẻ mặt Lệ Ngõa Khương nghiêm túc.

Lệ Ngõa Cương nắm chặt tay, làm tốt chuẩn bị nghênh chiến:

- Chẳng lẽ thuỷ triều hư quỷ đã bộc phát rồi sao?

- Chắc là một bộ phận hư quỷ thức tỉnh trước.

Lệ Ngõa Khương suy đoán.

Kim Phượng bói toán chưa từng sai lầm.

- Cũng may chỉ có ba con, nếu tới nhiều hơn sẽ rất phiền toá.

Lệ Ngõa Chương cũng tỉnh táo lại.

- Lấy vũ khí.

Lệ Ngõa Cương trầm giọng nói.

Chỉ là ba con hư quỷ cấp bảy mà thôi, giải quyết chúng nó cũng không khó, chỉ sợ bị chúng cắn tổn thường mà thôi, cho nên dùng vũ khí công kích là tốt nhất.

- Vâng.

Lệ Ngõa Khương nghiêm mặt trả lời.

Vùng Nước Mặn đã có hư quỷ cấp bảy xuất hiện, cũng có nghĩa hiện tại trên đất liền cũng không an toàn nữa.

………..

Rầm rầm…

Rùa Đen đi vào sâu trong biển khơi.

Đại An Ti đang ngồi Ttrên tường thành, cúi đầu nhìn về phía quảng trường phía trước Sơn Hải Quan.

Đập vào mắt cô chỉ có Thành Phòng Quân đang đóng quân tuần tra, mà không xếp thành đội ngũ thật dài như ngày xưa nữa.

- Nếu muốn Phố Buôn Bán náo nhiệt trở lại, vậy phải đợi tới khi thuỷ triều hư quỷ qua đi…

Đại An Ti cảm thán một tiếng. Bởi vì nguyên nhân thuỷ triều hư quỷ, mọi người đều trở nên hoảng sợi, cơ hồ không còn tâm tư giải trí nữa, tất cả chỉ còn duy nhất một suy nghĩ đó là làm cách nào để tiếp tục sống sót.

Trên đất liền, rất nhiều những bộ lạc to nhỏ, đều bắt đầu di chuyển về phía toà thành lớn gần nhất.

- Chắc thành Huyền Vũ có thể ngăn cản được thuỷ triều hư quỷ.

Con ngươi màu băng của Đại An Ti lóe sáng, trong lòng cô lập tức yên ổn hơn không ít.

Đạp đạp đạp…

Cao Thao chạy lên Sơn Hải Quan, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói:

- Tham mưu trưởng, Thiên Môn Lâu xảy ra vấn đề!

- Vấn đề gì?

Tinh thần Đại An Ti chấn động, cô vội vàng nhảy xuống khỏi tường thành.

- Có thứ gì đó trong nước đang đi theo chúng ta.

Sắc mặt Cao Thao ngưng trọng nói.

- Đi, đi xem.

Đại An Ti nhướng mày, sải bước đi tới cầu thang bên dưới tường thành. Cao Thao vội vàng đuổi theo. Hai người đi ba bập thang một, rất nhanh đã lao xuống Sơn Hải Quan, và dọc theo cầu thang xuyên qua Huyền Không Các.

Huyền Không Các, là nơi gần mặt biển nhất, dọc theo Huyền Không Các tiếp tục men theo thông đạo xuống phía dưới, tiến vào Thiên Môn Lâu cũng chính là rời khỏi mặt đất, đi xuống dưới mực nước biển.

Hai người vội vã đi vào quảng trường phía trước Thiên Môn Lâu, nhìn chăm chú vào nước biển bên ngoài lá chắn ngọc lưu ly.

- Ở đâu?

Đại An Ti nhăn mày, cô tập trung tinh thần nhìn về phía nước biển sâu thẳm.

Cao Thao chỉ về khu vực gần thân thể Huyền Vũ, trầm giọng nói:

- Đại tổng trưởng, ngài nhìn bên kia xem.

Đại An Ti tới gần lá chắn ngọc lưu ly, nghiêng đầu nhìn lại, quả thực đã thấy được mấy sinh vật màu đen.

Cô trói chặt đầu vai, thấp giọng nói:

- Đó là cái gì?

- Đại tổng trưởng, có phải ra ngoài nhìn không?

Cao Thao cung kính hỏi.

Đại An Ti do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Đi thôi, lấy mấy viên Trân Châu đến đi.

- Vâng.

Cao Thao gật đầu.

Hắn đi tới phía trước Thiên Môn Lâu, lấy ra mấy viên Phú Năng Trân Châu với năng lực khác biệt.

Cao Thao bỏ viên Phú Năng Trân Châu có năng lực nguyên tố nước vào miệng, bên hông buộc lại một sợi dây thừng chế từ tơ nhện, sợi dây này cực kỳ bền chắc nếu không bị vũ khí sắc bén cứa vào chắc chắn không có vấn đề gì.

Hắn ngừng thở, từ trên Huyền Không Các bước xuống nước, chìm về hướng Thiên Môn Lâu. Thẳng cho đến khi không thể hô hấp được nữa, Cao Thao mới nuốt Phú Năng Trân Châu.

- Có thể hô hấp.

Cao Thao thở nhẹ, thân thể hấp thu dưỡng khí trong nước.

Phú Năng Trân Châu chỉ có hiệu quả trong ba phút, cho nên sau khi xuống nước phải dùng thường xuyên, như vậy mới có thể ở dưới nước trong khoảng thời gian lâu hơn.

Cao Thao điều chỉnh phương hướng, khống chế dòng nước mang theo hắn tới gần bóng đen.

Khặc khặc khặc…

Âm thanh khiến người khác chán ghét vang lên, khi tới gần, hắn mới nhìn rõ những bóng đen một mực đuổi theo Tiểu Huyền Vũ là thứ gì. Cao Thao mở lớn miệng, một đám bọt khí từ trong miệng bay ra.

Hắn đã thấy rõ, đó là hơn mười con hư quỷ, đang ra sức bơi về phía hắn.

- Bóng đen đó là hư quỷ!

Cao Thao biến sắc. Từ trên người hư quỷ, hắn cảm nhận khí tức khiến hắn hít thở không thông. Đó là khí tức cấp bảy, cũng có nghĩa bên trong nhóm hư quỷ này, ít nhất có một con hư quỷ cấp bảy.

Hắn khống chế dòng nước, bao trùm thân thể chạy lên bên trên mặt nước.

Phía trước Thiên Môn Lâu, Đại An Ti cũng thấy rõ bầy hư quỷ đang tăng tốc tới gần, sắc mặt cô trở nên khó coi.

- Cho ta trân châu, ta đi giải quyết chúng nó.

Cô lạnh giọng hô.

- Vâng!

Phó Thủ lấy ra hai viên Phú Năng Trân Châu bên người mình, đưa cho người phụ nữ tóc băng.

Có Thành Phòng Quân kinh hô một tiếng:

- Không tốt, đại nhân Cao Thao cũng bị đuổi theo.

Đại An Ti vội vàng quay đầu nhìn lại, Cao Thao còn chưa trở lại mặt nước, hư quỷ đã tới gần hắn.

- Nguy rồi, chạy mau!

Đại An Ti biến sắc.

- Không còn kịp rồi.

Năm ngón tay Phó Thủ nắm chặt lại thành quyền, giống như hắn đã nhìn thấy cảnh tượng Cao Thao bị hư quỷ xé thành từng mảnh nhỏ.

Ngang ngang ngang…

Âm thanh phẫn nộ truyền ra từ bên dưới Thiên Môn Lâu.

Vài đạo lưỡi dao bằng bước vọt lên từ dưới biển sâu, tách mấy con hư quỷ ra. Dưới nước, Rồng Biển xuất hiện, nó phẫn nộ lao về phía bầy hư quỷ.

- Là Rồng Biển!

Đại An Ti thở phào nhẹ nhõm.

Rồng Biển xuất hiện, vậy là bầy hư quỷ kia chết chắc rồi.

- Làm ta sợ muốn chết.

Sắc mặt Cao Thao trắng bệch, hắn được người tím vào tơ nhện kéo lên Huyền Không Các.

- Đội trưởng, không có việc gì chứ?

Thành Phòng Quân quan tâm hỏi.

- Không có việc gì.

Cao Thao cố gắng trấn định, không thể để mất mặt trước mấy thuộc hạ được.

- Đội trưởng không có việc gì là tốt rồi.

Nhóm Thành Phòng Quân đều thở phào nhẹ nhõm.

- Đừng đứng ngây ra ở đó nữa, chú ý cảnh giới đi.

Tán Viêm sải bước đi tới.

- Vâng.

Thành Phòng Quân cùng kêu lên hô lớn, rồi nâng tay chào theo nghi thức quân đội, tiếp sau đó, bọn họ đều cầm lấy vũ khí cảnh giác nhìn chăm chú vào mặt biển.

Bạn cần đăng nhập để bình luận