Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2563: Hắn Mới Vừa Trở Về Lại Phải Bận Việc, Thật Là Vất Vả.

Khắc Lai Mạn và Tây Ni đều hơi giật mình, trong lòng ấm áp.

Nguyệt Phi Nhan vỗ vai An Kỳ, phóng khoáng nói:

"Yên tâm đi, chi tiêu của các ngươi ở Chủ Thành sẽ do ta lo liệu."

"Không cần tới ngươi đâu."

Giọng nói ưu nhã vang lên, Nguyệt Thấm Lan cất bước đi vào cung điện, ưu nhã bảo:

"Các ngươi được coi như là khách quý, tiêu dùng ở Chủ Thành sẽ do Cục Quản Lý phụ trách."

"Mẹ ~ "

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi.

"Mục Lương đâu rồi?"

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi.

Trong lòng An Kỳ khẽ nhúc nhích, tại sao bên người Mục Lương ca ca đều là nữ nhân, hơn nữa ai nấy đều xinh đẹp như hoa.

Tiểu Tử bước ra phòng bếp, trả lời lần nữa:

"Bệ hạ đang ở thư phòng cùng với Hồ Tiên đại nhân."

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy chợt dừng bước, miệng lẩm bẩm cái gì đó.

………

An Kỳ nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, đôi môi hồng hơi mở to, nữ nhân trước mắt này quá ưu nhã, khiến người ta không tự chủ được mà muốn nhìn thêm.

Khắc Lai Mạn thấp giọng khen ngợi: "Thật xinh đẹp."

Nguyệt Phi Nhan quay đầu liếc nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường, tính toán thời gian một chút.

Cô quay đầu tò mò hỏi:

"Mẹ, trời còn chưa tối đâu, sao hôm nay ngươi trở về sớm thế?"

Nguyệt Thấm Lan vươn tay nhẹ nhàng véo má con gái, buồn cười mà hỏi:

"Thế nào, trời chưa tối thì mẹ ngươi không thể trở về à?"

"Không thể nào, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi."

Đầu của Nguyệt Phi Nhan di động theo tay của mẹ.

Trong mắt của Tiểu Tử hiện ra ý cười, nói:

"Sắp đến giờ cơm rồi."

Nguyệt Thấm Lan buông tay, thật ra cô nhận được tin tức Mục Lương đã trở về cho nên mới vội vàng ném công tác trong tay cho Vệ Ấu Lan, vội vã trở lại cung điện.

Cô nhìn về phía ba gương mặt mới trên sô pha, ưu nhã nói với tiểu hầu gái:

"Đêm nay ăn lẩu đi, chuẩn bị nhiều thịt một chút."

"Vâng, chúng ta sẽ đi chuẩn bị ngay."

Ba Phù và các tiểu hầu gái khác ngoan ngoãn lên tiếng.

Ăn lẩu cần nấu nước dùng, cái này cần một chút thời gian, hiện tại đi chuẩn bị vừa vặn tới kịp.

"Cộp cộp cộp ~~~ "

Nhóm tiểu hầu gái đi vào phòng bếp, Ba Phù phụ trách chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu, thái thịt và rửa rau, nấm. Diêu Nhi thì nấu nước dùng, bỏ xương và gia vị vào trong nồi nước, còn bỏ thêm một con Gà Ba Màu để mùi vị tươi ngon hơn.

Trong chính sảnh, Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía ba người An Kỳ, trên mặt mang theo nụ cười ưu nhã.

Cô ngồi xuống trò chuyện với cả ba, tìm hiểu một ít tình huống bên ngoài của Mục Lương.

Trong lúc nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua cực nhanh, những người khác lục tục trở lại cung điện, chính sảnh lập tức trở nên náo nhiệt.

"Mục Lương đâu rồi?"

Ngải Lỵ Na ngó nghiêng khắp nơi hỏi.

"Hắn vẫn còn đang bận."

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan có chút u oán, trong lòng quở trách người nào đó một trăm lần.

Ngải Lỵ Na chớp đôi mắt hồng nhạt, cảm thán một câu:

"Hắn mới vừa trở về lại phải bận việc, thật là vất vả."

"..."

Nguyệt Thấm Lan nắm tay che môi, nhẫn nhịn không để mình cười ra tiếng.

"Cộp cộp cộp ~~~ "

"Mọi người đều trở về rồi."

Giọng nói trong sáng vang lên, Mục Lương cất bước đi tới, trên mặt thoạt nhìn thần thanh khí sảng.

Ngải Lỵ Na kinh ngạc hỏi:

"A, Mục Lương, ngươi xong việc rồi à?"

Mục Lương chợt dừng lại, gật đầu đáp với vẻ mặt không thay đổi:

"Ừm, làm xong rồi."

“Đã lâu không gặp mọi người."

Anh nhìn về phía đám người Nguyệt Thấm Lan, đôi mắt thâm thúy hiện lên ý cười.

"Đã lâu không gặp."

Đám người Ngôn Băng và Ny Cát Sa dồn dập lên tiếng đáp lại.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lưu chuyển, mềm mại nói.

"Hoan nghênh trở về."

Khóe môi của Mục Lương cong lên, nhìn cô gái tóc trắng với ánh mắt mang theo nhu tình, cả hai đều không nói lời nào.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã lên tiếng:

"Văn kiện ta đặt trong thư phòng ngươi đã xem hết sao?"

"Ừm."

Mục Lương gật đầu một cái, ôn hòa nói:

"Có mấy phần văn kiện không được, ngươi bảo người đưa trở về đi."

"Ừm, ăn tối xong ta sẽ đến lấy."

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

"Mục Lương, ngươi có mang quà về cho chúng ta không?"

Đôi mắt đỏ của Nguyệt Phi Nhan chớp chớp, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mục Lương.

Mục Lương buồn cười hỏi:

"Có, ngươi muốn chứ?"

"Muốn, đương nhiên là muốn rồi!"

Nguyệt Phi Nhan nghe vậy đôi mắt đẹp lóe sáng, gật đầu lia lịa.

Mục Lương lật tay một cái, lấy ra một cái rương bằng lưu ly rồi đưa cho cô gái tóc đỏ.

Trong ánh mắt tò mò của mọi người, cô mở cái rương ra, nhìn thấy vô số mảnh ghép xếp hình nằm bên trong, nụ cười vui mừng trên mặt lập tức cứng đờ.

"Ha ha ha ~~~ "

Nguyệt Thấm Lan không khỏi cười đến run vai.

Trên mặt của Ly Nguyệt cũng hiện lên ý cười, gật đầu nói:

"Lễ vật này rất thích hợp ngươi."

"Đúng vậy, đúng vậy!”

Hi Bối Kỳ cười hả hê.

Nguyệt Phi Nhan ủy khuất, nhìn về phía Mục Lương với ánh mắt ai oán, kêu la:

"Mục Lương, ngươi muốn mạng của ta đúng không?"

"Ngươi không vui sao?"

Mục Lương cười hỏi.

Nguyệt Phi Nhan đảo mắt một vòng, đột nhiên nói:

"Hay là ngươi đưa cho Hi Bối Kỳ một bộ đi, nhất định cô ấy sẽ rất thích."

"Không muốn, ta không thích, ngươi tự giữ lấy mà chơi đi!”

Hi Bối Kỳ vội vàng lùi về sau mấy bước như tránh tà, núp sau lưng Khắc Lai Mạn.

Mọi người phì cười, tất cả đều nhìn cô gái tóc đỏ với ánh mắt thương hại.

Nguyệt Phi Nhan phồng má, tròng mắt lại đảo một vòng, sau đó đưa rương lưu ly tới trước mặt An Kỳ.

"A, cho ta?"

An Kỳ ngẩn ngơ, có chút không rõ vì sao.

Nguyệt Phi Nhan nói với biểu cảm nghiêm túc:

"Tặng cho ngươi, đây là quà do Mục Lương ca ca đưa nha."

"Ngươi thật sự muốn cho ta sao?"

Đôi mắt to tròn của An Kỳ lập tức sáng ngời.

Cô không biết những mảnh vụn trong rương dùng để làm gì, chỉ biết nó là đồ vật do Mục Lương ca ca lấy ra, như vậy khẳng định là đồ tốt.

"Ừ đúng rồi, cho ngươi, đừng khách khí."

Nguyệt Phi Nhan vội vàng gật đầu liên tục.

Cô vừa nói vừa len lén nhìn về phía Mục Lương, thấy anh không có ý định ngăn cản, trong lòng mới thở phào một hơi, biết Mục Lương đang nói đùa, không phải là cố ý đưa cô một rương xếp hình để dằn vặt mình.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

"Mục Lương, ba người An Kỳ muốn dàn xếp như thế nào?"

Mục Lương bình thản nói:

"Ngươi xem An Kỳ có thích hợp làm tiểu hầu gái trong cung điện không, còn về phần Khắc Lai Mạn và Tây Ni, ngươi giúp các cô ấy tìm một chỗ ở Khu dân cư, các cô ấy sẽ tự đi tìm việc làm."

"Ừ đúng rồi, chúng ta có thể tự tìm việc!"

Khắc Lai Mạn và Tây Ni vội vàng gật đầu.

"Được, ta sẽ sắp xếp."

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu, ánh mắt rơi xuống người An Kỳ.

Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt tròn xoe, không hề nhút nhát khi đối diện với ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan, cô ưu nhã nói:

"Trước mắt thì An Kỳ cứ ở lại trong cung điện đi."

"Ta lập tức đi dọn dẹp phòng ở."

Cầm Phi Nhi ngoan ngoãn lên tiếng.

"Ừm, lại đi lấy một bộ quần áo mới cho em ấy thay."

Nguyệt Thấm Lan quay đầu căn dặn một tiếng.

"Vâng."

Cầm Phi Nhi ngoan ngoãn gật đầu, dắt An Kỳ đi tới Thiên Điện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận