Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3518: Ước Gì Người Trên Toàn Thế Giới Đều Biết

Ba người đều trang điểm thành quý tộc, hẳn là đều là cho người ta một loại ảo giác "dễ xuống tay", mục đích là vì hấp dẫn những kẻ trộm kia xuống tay với bọn họ.

- Bây giờ lên đường đi, chúng ta đi khu bắc thành.

Thụy Tinh mỉm cười nói.

- Tốt.

Y Lộ Lộ gật đầu một cái, cất bước đi về phía Thang Vận Chuyển.

Ba người rời khỏi Khu Vực Trung Ương, vì không muốn làm người khác chú ý, lựa chọn ngồi xe thú đi đến khu bắc thành.

Trong xe, ba người thấp giọng thương thảo kế hoạch hành động tiếp.

Mã Nhi nhỏ giọng nói:

- Đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, chắc chắn sẽ thành công.

Y Lộ Lộ nhoẻn miệng cười.

- Có thể, cứ dựa theo kế hoạch này mà hành động.

- Đúng vậy.

- Ừm, sau khi mua Sinh Mệnh Trà thì đi dạo vài vòng trên đường, nếu như bọn họ không ra tay thì trở về cứ điểm chờ đợi.

Mã Nhi thấp giọng nhắc nhở:

- Chúng ta đi đến cửa hàng lá trà trước, sau đó cố gắng để cho những người khác biết trên người chúng ta có Sinh Mệnh Trà, càng nhiều người biết càng tốt, phải làm cho những kẻ trộm kia chú ý tới chúng ta.

Cô gia nhập vào Bộ Đội Đặc Chủng U Linh còn chưa tới nửa năm, xem như là nửa người mới, chỉ muộn hơn Mã Nhi và Thụy Tinh một đoạn thời gian mà thôi.

Cứ điểm trong miệng hắn là một căn nhà mới ở khu bắc thành, là vì hấp dẫn người ăn trộm tới cửa.

Thụy Tinh nói bổ sung:

Mã Nhi cong khóe môi cười nói.

- Ta biết rồi.

Y Lộ Lộ gật đầu đáp ứng.

Trên mặt Thụy Tinh và Y Lộ Lộ hiện ra ý cười.

Xe thú nhanh chóng đứng ở trước cửa hàng lá trà khu bắc thành, cửa xe mở ra, ba người lần lượt xuống xe.

- Từ giờ trở đi, thân phận của chúng ta là quý tộc, hành vi cử chỉ phải chú ý một chút.

Cho đến khi ba người đều mua xong Sinh Mệnh Trà đi xuống vẫn chưa phát hiện có người nào khả nghi.

Sau khi ba người vào cửa hàng, đầu tiên là lấy thẻ số ở quầy hàng, sau đó sẽ căn cứ theo thẻ số gọi người đi lên lầu mua Sinh Mệnh Trà.

Y Lộ Lộ cũng làm giống như vậy, đeo túi ở bên cạnh người.

Khóe môi của Mã Nhi cong lên, đi vào cửa hàng lá trà trước một bước.

Mã Nhi phối hợp đề cao âm lượng, cười đùa nói:

- Đi thôi.

Thụy Tinh không có tham dự nói chuyện phiếm, mà là quan sát một ít góc đường, xem có người ‌ âm thầm nhìn trộm bọn họ hay không.

Hai người ngoài miệng thì trò chuyện, khóe mắt lại liếc qua lưu ý người đi đường.

- Đúng vậy, mỗi người một cân, đủ uống mấy ngày.

Hôm nay cửa hàng lá trà vẫn người người nhốn nháo như trước, đều là đến mua Sinh Mệnh Trà.

Thụy Tinh suy nghĩ một chút, vẫn là ‌ không có học hai người, động tác kia không thích hợp nam nhân, có chút làm ra vẻ cố tình.

- Hôm nay vận khí thật tốt, chúng ta đã mua được Sinh Mệnh Trà cấp 3 rồi.

Y Lộ lộ nói với vẻ mặt vui mừng.

Ba người Y Lộ Lộ tụ tập một chỗ, ngoài miệng nói chuyện bát quái, đôi mắt lại đang lặng lẽ quan sát những người khác, muốn nhìn một chút xem có ai khả nghi hay không.

Trên túi có vẽ tiêu chí cửa hàng bán lá trà cực kỳ dễ nhận ra, người có mắt đều có thể nhìn thấy.

Mã Nhi khoác tay Y Lộ Lộ, đeo túi đựng Sinh Mệnh Trà lên vai.

- Đi thôi, đi dạo phố.

- Cộp cộp cộp -

- Làm sao vậy, có người khả nghi à?

Vẻ mặt của Mã Nhi là đang cười, nhưng âm thanh phát ra lại là đang dò hỏi.

- Không có.

Thụy Tinh thấp giọng nói.

Y Lộ Lộ chớp chớp mắt đẹp nói:

- Tiếp tục đi dạo đi, đi mua ly đồ uống lạnh.

- Ý kiến hay!

Đôi mắt đẹp của Mã Nhi sáng lên, nhanh nhẹn bước về phía tiệm đồ uống lạnh.

Mục Lương suy nghĩ một chút, kéo một tờ giấy trắng qua, bắt đầu viết kế hoạch chiêu mộ nhân tài mới, nên rót máu mới vào trong tầng quản lý của vương quốc Huyền Vũ.

- Vẫn là thiếu khuyết nhân tài...

Mục Lương liếc nhìn hết văn kiện này tới văn kiện khác, bút trong tay thỉnh thoảng rơi xuống, có mấy phần văn kiện về kế hoạch xây dựng bị bác bỏ, cuối cùng chỉ ra nguyên nhân bác bỏ.

Bên trong thư phòng tại cung điện.

Thụy Tinh bĩu môi, thật ra nội ‌ tâm cũng là muốn ăn lẩu.

- Được rồi, nghe theo các người.

Mã Nhi bĩu môi nói.

Y Lộ Lộ nhận đồng nói:

- Đúng là một bộ phận quý tộc có tác phong làm việc như vậy.

- Được rồi, kế tiếp nên đi đâu đây?

Thụy Tinh nhún vai hỏi.

- Đi ăn lẩu đi, nào có quý tộc không ăn lẩu chứ.

Mã Nhi chớp mắt đẹp ‌ nói.

Đôi mắt đẹp của Y Lộ Lộ sáng lên, gật đầu tiếp lời:

- Đúng vậy, ăn xong lẩu lại ra ngoài đi dạo một vòng, nếu trước khi trời tối những người đó không ra tay thì chúng ta đi trở về cứ điểm.

- Không đâu, những quý tộc kia chính là như vậy, ước gì người trên toàn thế giới đều biết bọn họ có tiền.

- Có thể là chúng ta diễn quá trớn rồi hay không?

Thụy Tinh không khỏi hỏi:

Trong lúc chờ chế tác đồ uống lạnh, ba người lại nói luyên thuyên về Sinh Mệnh Trà mới mua, làm cho các khách hàng còn lại liên tiếp ghé mắt.

Ba người vào tiệm đồ uống lạnh, ngây người nửa giờ mới đi ra ngoài.

Miệng của Thụy Tinh giật giật, bắt đầu hoài nghi em gái có thật sự đang chấp hành nhiệm vụ hay không.

Hắn nói nhỏ:

- Tầng quản lý thiếu người, cao tầng phải xử lý quá nhiều việc, phải phân ra càng nhiều chức vị hơn mới được.

Mục Lương nghĩ tới Nguyệt Thấm Lan, cô ấy quản lý toàn bộ vương quốc Huyền Vũ, chậm rãi mới chia ra rất nhiều chức vị mới.

Sau đó lại có Vệ Ấu Lan và Kim Phượng hỗ trợ, cô mới có thể nhẹ nhàng hơn một chút.

- Thấm Lan cũng sắp sinh rồi, Cục Quản Lý có quá nhiều chuyện phải xử lý, phải tuyển thêm một nhóm người mới.

Mục Lương tự lẩm bẩm một câu, viết xuống mấy chức vị mới trên giấy.

Hắn nghĩ tới Kỳ Á, bây giờ đang làm trợ thủ cho Vệ Ấu Lan, không biết cô ấy học được thế nào rồi.

- Cộc cộc cộc -

- Ta vào được không?

Cửa thư phòng bị gõ, giọng nói của Nguyệt Thấm Lan truyền vào thư phòng.

- Vào đi.

Mục Lương ôn hòa lên tiếng.

- Cọt kẹt -

- Đang bận rộn gì thế?

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa vào, đi đôi giày đế bằng mềm mại tới bên cạnh Mục Lương.

- Lập kế hoạch chiêu mộ nhân tài.

Mục Lương quan tâm giúp cô gái ưu nhã kéo ghế dựa mềm ra, dịu dàng nói:

- Ngồi xuống đi.

- Lại muốn tuyển người à?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.

- Ừm, hiện tại chức trách của mỗi cương vị chưa được phân chia rõ ràng.

Mục Lương kéo tay Nguyệt Thấm Lan rồi dịu dàng giải thích:

- Ta dự định mời thêm một số người vào, phân chia nội dung công việc rõ ràng hơn một chút.

Nguyệt Thấm Lan cảm thán nói:

- Ta cũng nghĩ tới vấn đề này, sau lại bận quá không an bài được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận