Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1225: Nữ Kiếm Khách



Mấy ngày gần đây, lúc rảnh rỗi, cô đều thử năng lực giác tỉnh, khống chế điều khiển trường kiếm làm từ tinh thiết, coi nó như phi kiếm, có thể lấy thủ cấp địch nhân từ trăm thước.

- Luyện tới trình độ nào rồi?

Mục Lương khẽ nhướng mày, anh nhớ năng lực giác tỉnh của thiếu nữ tóc hồng liên quan đến lực từ và từ trường.

Ngải Lỵ Na ngây thơ nói:

- Đã có thể khiến phi kiếm bắn trúng vật thể cách xa năm mươi mét rồi.

- 50 mét?

Mục Lương hơi nghiêng đầu.

Ngải Lỵ Na giải thích:

- Hiện tại chỉ có thể là 50 mét, tuy có thể khống chế phi kiếm bay xa hơn, nhưng tính chính xác cùng lực sát thương sẽ giảm xuống.

- Thi triển cho ta xem.

Mục Lương hứng thú nói.

Năng lực của Ngải Lỵ Na, làm cho anh nhớ lại kiếm khách tiên hiệp ở kiếp trước, chẳng lẽ thành Huyền Vũ lại có nữ kiếm khách?

- Được rồi.

Ngải Lỵ Na tràn đầy phấn khởi gật đầu.

Cô đưa tay mở hộp gỗ ra, lộ ra thiết kiếm màu đen. Thiết kiếm dài nửa thước, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh.

Phi kiếm có mảnh nhỏ làm chuôi kiếm, lại không có tay cầm, để cho kiếm bay xuyên qua vật thể và địch nhân mà không bị cản trở.

- Bắt đầu!

Ngải Lỵ Na hơi chuyển động ý nghĩ, giơ tay lên, thiết kiếm run một cái.

Hưu~

Sau một khắc, thiết kiếm bay lên không trung, vững vàng dừng lại trước mặt thiếu nữ tóc hồng, không có một chút run rẩy. Mục Lương cảm thấy ngoài ý muốn, thiếu nữ tóc hồng có lẽ luyện tập rất nhiều, mới có thể khiến thiết kiếm ổn định trên không như thế.

- Vòng quanh.

Ngải Lỵ Na giơ tay lên ba ngón khép lại, ngón trỏ cùng ngón giữa ra hiệu trên không.

Hưu hưu

Thiết kiếm bay ra rất nhanh, xoay quanh thiếu nữ tóc hồng.

Mục Lương nhìn chằm chằm, quan sát cẩn thận quỹ đạo bay của Thiết kiếm, phát hiện mỗi vòng bay đều ngang bằng nhau, điều này thật đáng ngạc nhiên.

- Ngươi để thiết kiếm bay xa hơn.

Mục Lương giơ tay lên ý bảo.

- Được rồi.

Ngải Lỵ Na lên tiếng.

Cô vung tay lên, Thiết kiếm bay vụt đi ra ngoài, nhanh chóng đến gần bức tường thư phòng.

Ngay khi mũi kiếm sắp chạm vào tường, Thiết kiếm giống như là bị nhấn nút tạm dừng, đột nhiên ngừng lại.

- Đại nhân, như thế nào đây?

Ngải Lỵ Na cười đùa nhìn về phía Mục Lương, trên mặt đều hiện lời ngươi nhanh khen ta.

Mục Lương như có điều suy nghĩ nói:

- Năng lực khống chế rất mạnh, thử khiến nó bay xa hơn.

- Đi ra quảng trường.

Ngải Lỵ Na phồng má, tại sao thành chủ đại nhân lại không khen mình?

- Đi.

Mục Lương đứng dậy rời khỏi thư phòng đến quảng trường bên ngoài cung điện.

Thiếu nữ tóc hồng đi theo ra ngoài, lòng tràn đầy mong mỏi Mục Lương khen ngợi mình.

- Tiếp tục.

Mục Lương giơ tay lên ra hiệu.

- Được rồi.

Ngải Lỵ Na hít sâu một hơi, lần nữa khống chế Thiết kiếm bay ra.

Hưu hưu...

Tốc độ Thiết kiếm bay ra rất nhanh, chớp mắt đã bay xa hơn 50 mét, tính ổn định khi bay bắt đầu giảm xuống, thân kiếm khẽ rung lên.

- Thành chủ đại nhân, đi ra xa hơn thì khó khống chế.

Ngải Lỵ Na nói một cách gượng gạo.

Mục Lương nói:

- Vậy sau này luyện thêm một chút, cố gắng khiến thiết kiếm bay xa hơn.

- Vâng...

Ngải Lỵ Na phồng má, cảm thấy hơi hụt hẫng.

Một nụ cười thoáng qua trong mắt Mục Lương, anh giả vờ bình tĩnh nói:

- Thử lại uy lực thiết kiếm lần nữa.

- Vâng.

Ngải Lỵ Na lên tinh thần, khống chế Thiết kiếm đi vòng quanh, tìm mục tiêu công kích.

- Cắt nhỏ quả táo.

Mục Lương lấy ra một quả táo trong không gian, ném lên không trung. Ngải Lỵ Na theo phản xạ có điều kiện khống chế thiết kiếm bay lên, đâm nhanh vào quả táo.

Sau một âm thanh giòn giã, quả táo trên không trung bị tách làm đôi.

Ngải Lỵ Na hơi chuyển động ý nghĩ một chút, để Thiết kiếm đuổi theo nửa quả táo, sau đó chặt chúng thành nhiều mảnh. Cô muốn công kích một nửa quả táo còn lại, nhưng không còn kịp, nó đã rớt bể trên mặt đất.

- Chỉ thiếu chút nữa.

Ngải Lỵ Na tiếc nuối thở dài.

- Tốc độ tấn công coi như không tệ, nếu có thể nhanh hơn nữa thì tốt.

Mục Lương khen một câu.

Ngải Lỵ Na dùng sức gật đầu, chân thành nói:

- Vâng, ta sẽ tiếp tục luyện tập.

Mục Lương lại hỏi:

- Đã thử khống chế nhiều thiết kiếm cùng lúc chưa?

- Chưa, khi về ta sẽ thử, luyện tập thêm.

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na sáng lên, trong lòng có ý tưởng.

Cô chưa thử điều khiển nhiều thiết kiếm cùng lúc.

- Còn có thể thử đứng trên phi kiếm phi hành.

Mục Lương nhớ lại Ngự Kiếm Phi Hành.

- Đứng trên kiếm bay!!

Ngải Lỵ Na sửng sốt một chút, ngay sau đó giống như là mở ra cánh cửa đến một thế giới mớ. Cô tưởng tượng hình ảnh mình ngự kiếm phi hành, khuôn mặt lộ ra tươi cười.

Mắt của cô tỏa sáng lấp lánh, ham học hỏi nhìn về phía Mục Lương:

- Thực sự có thể làm được sao?

- Đương nhiên có thể.

Khóe môi của anh nhếch lên.

Anh vung tay, khống chế thiết kiếm, sau đó dưới chân điểm nhẹ, ung dung đứng trên thiết kiếm.

Anh khống chế thiết kiếm bay lên, bay đến trước mặt thiếu nữ tóc hồng, linh hoạt giống như hợp thành nhất thể với Thiết kiếm. Ngải Lỵ Na hé môi, nhao nhao muốn thử.

- Thiết kiếm hơi nặng, có thể cải thiện được, tốt nhất nên thay đổi vật liệu.

Mục Lương từ Thiết kiếm nhảy xuống.

Tuy là thiết cứng rắn, nhưng ở một phương diện khác thì không bằng linh khí chế luyện từ tài liệu hung thú.

- Đại nhân, ta chỉ có thể khống chế sắt, đồ đạc chất liệu khác không khống chế được.

Ngải Lỵ Na vội vã nhắc nhở.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Chuyện này đơn giản, trộn ít vụn sắt vào linh khí, hoặc kết hợp linh khí với thiết, ngươi có thể điều khiển.

Trong lòng anh đã có ý tưởng, muốn tìm một ít tài liệu hung thú nhẹ, tốt nhất có đặc tính đặc biệt, thử nghĩ xem, phi kiếm tích điện, khi bắn trúng người sẽ gây ra sát thương lớn như thế nào?

Còn phi kiếm có thể ẩn thân nữa, vô thanh vô tức tới gần địch nhân, không cho đối phương cơ hội phản ứng. Ngải Lỵ Na hỏi đầy mong đợi:

- Thành chủ đại nhân, ngài định làm linh khí mới cho ta sao?

- Ừm, chờ lúc ta rãnh rỗi.

Mục Lương gật đầu một cái.

- Đại nhân tốt nhất.

Ngải Lỵ Na hoan hô một tiếng, thân thể nhảy cẫng lên, như gấu ôm lấy Mục Lương.

Mục Lương cười khẽ hai tiếng, lá gan thiếu nữ tóc hồng càng lúc càng lớn.

- Xin lỗi, đại nhân, ta không cố ý.

Ngải Lỵ Na đỏ mặt buông tay ra, chê cười lui lại hai bước.

- Không có việc gì, đi làm việc đi.

Mục Lương cười khoát tay áo.

- Vâng.

Đáy mắt của cô hiện lên một tia giảo hoạt, ôm thiết kiếm chạy đi.

………..

Đạp đạp đạp...

Vân Hân ôm Trùng Cộng Hưởng trong lòng, vội vã chạy về phía thư phòng cung điện.

Vân Hân gõ cửa thư phòng, nói rõ ràng:

- Thành chủ đại nhân!

- Vào đi.

Âm thanh trong trẻo của Mục Lương vang lên.

Vân Hân đẩy cửa đi vào thư phòng, nói:

- Đại nhân, Ốc Đảo có tin tức, Tố Cẩm các hạ muốn nói chuyện với ngài.

- Ừm, liên hệ đi.

Mục Lương buông bút máy, ngẩng đầu khẽ nâng cằm.

- Vâng.

Vân Hân nhu thuận gật đầu, đưa tay vỗ nhè nhẹ phần gốc cánh Trùng Cộng Hưởng.

Ong ong dụ ~~~

Trùng Cộng Hưởng thức tỉnh, đập cánh thật nhanh, liên hệ với Trùng Cộng Hưởng trên Ốc Đảo xa xôi.

- Mục Lương các hạ?

Giọng nói nghi ngờ của Tố Cẩm vang lên.

- Tố Cẩm các hạ.

Mục Lương nhẹ giọng đáp lại.

Phía đối diện trầm mặc vài giây, mới truyền đến âm thanh vui sướng của Tố Cẩm:

- Mục Lương các hạ ăn cơm chưa?

Bạn cần đăng nhập để bình luận