Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2513: Ta Chơi Chán Rồi

Ánh mắt của Hư Thập Vương lấp lóe, chậm chạp chưa bay theo.

- Lôi!

Mục Lương khẽ nhếch miệng, sấm sét nổ vang bầu trời, tia chớp màu tím rơi xuống như mưa, đánh úp về phía hai con Vua Hư Quỷ.

Hư Thập Vương rống giận:

- Đáng chết, là lôi điện.

Đối với Vua Hư Quỷ mà nói thì lôi điện, nguyên tố ánh sáng hay nguyên tố sinh mệnh đều là sự uy hiếp.

- A.. A.. A.. ~~~

Hư Ngũ Vương kêu la thảm thiết, cơ thể bị đâm xuyên thành cái sàng, sấm sét xuyên qua thân thể lưu lại vết thương khó khép lại, xung quanh miệng vết thương còn có hồ quang điện đang nhảy nhót.

Lấy thực lực bây giờ của Mục Lương, uy lực sấm sét cực kỳ kinh người, cho dù là Vua Hư Quỷ thì cũng không cách nào ngăn cản được.

Cơ thể của Hư Thập Vương cũng bị sấm sét xuyên qua, hắn nhìn chăm chú Hư Ngũ Vương bị sấm sét cắn nuốt trên không trung, trong lòng sinh ra sự sợ hãi.

- Không được, đánh không thắng, ta không thể chết ở chỗ này, chuồn thôi!

Trên mặt hắn lộ vẻ hung quang, xoay người bay nhanh ra phía ngoài, muốn rời khỏi lĩnh vực trọng lực.

- Hư Thập Vương, ngươi muốn đi đâu?

Hư Ngũ Vương rống giận.

Hư Thập Vương không nói lời nào, chỉ cắm đầu bay nhanh rời đi khu vực bị sấm sét bao trùm, giương cánh muốn thoát đi vương thành Tây Hoa.

Hắn không muốn chết, hắn còn muốn cắn nuốt nhiều nhân loại để hoàn thành tiến hóa, như vậy thì hắn mới có thể trở thành phụ tá đắc lực chân chính của La Y đại nhân sau khi ngài ấy tỉnh dậy.

Chỉ có cắn nuốt nhân loại thì thực lực mới có thể vượt qua Hư Nhị Vương và Hư Nhất Vương vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ hắn, nếu hiện tại chết ở chỗ này thì những cố gắng trước đó đều là uổng phí.

- Tên đáng chết, La Y đại nhân sẽ không buông tha ngươi.

Hư Ngũ Vương rống giận liên tục.

Hư Thập Vương quay đầu nhìn hắn một cái, cười gằn nói:

- La Y đại nhân sẽ không biết, dù sao thì ngươi cũng không thể sống nổi tới lúc đó.

- Phế vật.

Hư Ngũ Vương gầm thét.

- Ai nói ngươi có thể đi vậy?

Giọng nói bình tĩnh vang lên, một bóng dáng ngăn ở trước mặt Hư Thập Vương.

Hư Thập Vương nhìn Mục Lương đột nhiên xuất hiện, trong lòng lập tức lạnh hơn phân nửa.

- Ngươi không nhất định là đối thủ của ta!

Hắn bắt đầu phô trương thanh thế, làm cho cơ thể biến lớn hơn một vòng.

Mục Lương nhìn Hư Thập Vương, sau đó cơ thể đồng dạng biến lớn, chỉ trong vòng mấy hơi thở đã đạt đến kích thước trăm mét, đám người An Kỳ và Lăng Hương đứng xa xa xem ngây người.

- Còn có ma pháp gì mà Mục Lương ca ca của ngươi không biết không?

Lăng Hương nghẹn họng nhìn trân trối.

Đôi mắt của An Kỳ đồng dạng trợn to, kinh ngạc lẩm bẩm:

- Ta cũng không biết....

Lúc này cô đã không còn lo lắng như lúc đầu, hình ảnh Mục Lương một chọi hai còn rõ mồn một trước mắt.

- Thật lợi hại, ngay cả ta cũng không biết đây là loại ma pháp gì.

Lăng Hương chắt lưỡi lên tiếng, nhìn Mục Lương giống như là đang nhìn thấy thần tích.

Hư Thập Vương nhìn chăm chú vào Mục Lương khổng lồ hoá với sắc mặt khó coi vô cùng.

Hắn điều động toàn bộ lực lượng, chuẩn bị tử chiến một trận với Mục Lương rồi lại tìm cơ hội thoát đi nơi này.

- Kiệt kiệt kiệt ~~~

Trên đầu Hư Thập Vương mọc ra mấy cái sừng cong, gân xanh và mạch máu hiện lên trên làn da đen nhánh.

- Tư lạp ~~~

- Tơ Nhện Ám Ảnh.

Mục Lương bình tĩnh hô một câu, tia chớp màu tím vờn quanh người, đồng thời thi triển năng lực cầm cố cơ thể Vua Hư Quỷ.

Hư Thập Vương phẫn nộ rít gào, hư khí màu đen lượn lờ xung quanh cắt đứt Tơ Nhện Ám Ảnh trói buộc chặt trên cơ thể mình, lại giơ nắm tay đánh về phía Mục Lương.

- Ta chơi chán rồi.

Mục Lương thu nhỏ cơ thể lại, lùi về phía sau một đoạn, đôi mắt màu đen lóe sáng, thi triển năng lực Mắt Hóa Đá.

- Răng rắc ~~~

Cơ thể của Hư Thập Vương chợt khựng lại, mặt ngoài cơ thể xuất hiện vết tích thạch hóa, hành động biến chậm chạp hơn rất nhiều.

- Bắt được ngươi rồi.

Mục Lương bình tĩnh lắc mình đi tới trước mặt Hư Thập Vương, giơ tay đặt lên trên đầu hắn, hỏi:

- Đừng giãy giụa, nói cho ta biết Vua Hư Quỷ còn lại đang ở đâu?

- Ta không biết.

Hư Thập Vương tức giận mở miệng.

- Trọng lực gấp một trăm lần.

Mục Lương hờ hững lên tiếng.

- Răng rắc ~

Ngay sau đó, Hư Thập Vương cảm giác giống như là bị một ngọn núi to đánh trúng, cơ thể đập mạnh xuống đất khiến cho cả một tòa thành đều chấn động.

Mục Lương nhẹ nhàng giẫm lên trên đầu Hư Thập Vương, bình tĩnh lặp lại câu hỏi:

- Những con Vua Hư Quỷ còn lại đang ở đâu?

- Đáng chết, ta thật sự không biết!

Hư Thập Vương rống lên.

Mục Lương suy nghĩ một chút, lại hỏi một câu khác:

- La Y đang ở đâu?

- Chuyện này ta càng không biết.

Hư Thập Vương gầm nhẹ.

- Ngươi cái gì cũng không biết, vậy giữ lại tính mệnh của ngươi chẳng có ích gì cả, tốt nhất là nên chết đi.

Ánh mắt của Mục Lương lưu chuyển, khống chế trọng lực phát sinh biến hóa.

Vặn Vẹo Trọng Lực dưới cơ thể Hư Thập Vương nhanh chóng hình thành một cái lỗ đen khổng lồ, cắn nuốt tất cả mọi thứ ở xung quanh.

- Tư lạp ~~~

Ngay cả sấm sét cũng bị lỗ đen bóp méo nuốt chửng.

Cơ thể của Hư Thập Vương cũng không ngoại lệ, hắn chậm rãi bị lỗ đen khổng lồ nuốt vào trong.

- Không, thả ta ra, đáng chết!

Hắn hoảng sợ rống giận, liên tục vùng vẫy, khống chế cơ thể hóa thành sương mù đen muốn thoát đi.

- Đừng hòng chạy thoát.

Mục Lương giơ tay lên làm động tác ép xuống, lỗ đen xoay tròn cắn nuốt toàn bộ sương mù đen do Vua Hư Quỷ hóa thành.

Trên mặt của Hư Thập Vương lộ ra thần sắc tuyệt vọng, hắn phẫn nộ rít gào:

- Chờ mà xem, chỉ còn nửa năm nữa thôi, La Y đại nhân sẽ không buông tha ngươi đâu, kiệt kiệt kiệt ~~

- Nửa năm nữa?

Mục Lương nhíu mày, nhìn chăm chú vào lỗ đen dần dần thu nhỏ lại rồi biến mất không để lại dấu vết nào, Hư Thập Vương cũng đã biến mất, xung quanh trở nên an tĩnh lại.

Hắn nhìn về phía Hư Ngũ Vương đang bị tia chớp màu tím bao trùm, đối phương chỉ còn dư lại một hơi.

- Rầm rập ~~~

Mục Lương khống chế sấm sét biến mất, lưu lại Hư Ngũ Vương nằm thoi thóp, toàn bộ cơ thể hắn cháy đen và tỏa ra mùi khét, tất cả sừng trên đầu đều bị gãy nát.

- La Y ở đâu?

Hắn đáp xuống trước mặt Hư Ngũ Vương, uy áp kinh khủng đánh về phía đối phương.

- A ~~~

Hư Ngũ Vương kêu la thảm thiết, cơ thể phát ra tiếng răng rắc chói tai, giống như là sẽ vỡ thành mảnh nhỏ bất cứ lúc nào.

Hắn gào lên đau đớn, nói:

- Ta không biết, chỉ có Hư Tứ Vương mới biết được vị trí của La Y đại nhân...

- Hư Tứ Vương.

Mục Lương híp mắt lại, hình như Hư Tứ Vương đang ở trên tay mình, nhưng hắn ta bị hạ cấm chế cho nên căn bản không hỏi ra được tin tức hữu dụng.

Hư Ngũ Vương dự định lừa dối Mục Lương để thoát chết, hắn nói với giọng khàn khàn:

- Đúng vậy, nhưng mà ta có thể cảm ứng được vị trí của Hư Tứ Vương, chỉ cần ngươi không giết ta thì ta sẽ dẫn ngươi đến gặp hắn!

Mục Lương nhàn nhạt mở miệng:

- Chuyện này không cần ngươi lo.

- Không phải, ta còn rất có ích.....

Hư Ngũ Vương mở to mắt, ngay sau đó bị một tia chớp dày mười mét xuyên thủng đầu.

Hai tròng mắt hắn trợn trắng, khí tức sinh mệnh tiêu tan, ý thức rơi vào trong bóng tối vô tận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận