Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 633: Thành Sơn

Bộ phận còn lại là hang động rộng rãi, người thành Sơn cư trú tại đây, dùng gỗ và đá xây dựng những căn nhà giản dị.

- Khụ khụ...... Ta muốn uống nước.

Hộ vệ số hai đi xuống dưới dọc theo bậc thang, mặt đất tỏa ra ánh sáng xanh khiến cho sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

Bậc thang không dài nhưng hắn phải mất hết vài phút mới tới đáy.

Đường đi nơi này rất hẹp, lại ở hơn bốn vạn người, lúc này trong thành rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng ho khan suy yếu.

- Ta muốn uống nước...... Nước.

- Không được, ta sắp chết khát rồi.

-.....

Hộ vệ số hai vừa đi vừa nghe thấy những tiếng ai thán và khẩn cầu thỉnh thoảng vang lên bên tai.

- Hết nước rồi sao......

Ý thức của hộ vệ số hai đã có chút mơ hồ.

Hắn dựa vào ý chí lực đi đến cuối con đường, nơi đó là trung tâm thành Sơn, đồng thời cũng là vị trí của Giếng Thánh.

Tuy mặt đất trung tâm lồi lõm, nhưng mà rộng lớn, có một quảng trường đường kính một trăm mét.

Chính giữa quảng trường là Giếng Thánh, đó là một cái giếng có đường kính bốn mét, chiều sâu năm mươi mét.

Lúc này có rất nhiều hộ vệ vây quanh giếng nước, ngăn chặn người dân đổ xô lại đây.

Có người liều mạng hô to:

- Thành chủ đại nhân, thế nào rồi, đã có nước chưa?

- Thành chủ, mọi người sắp chịu không nổi nữa rồi.

- Thành chủ đại nhân, xin hãy cứu chúng ta!

-.....

Người dân xô đẩy nhau muốn tới gần Giếng Thánh.

- Không được tiến lên, thành chủ đại nhân đang suy nghĩ biện pháp.

Hộ vệ hô to, dùng trường mâu ngăn trước người.

- Thành chủ đã xuống dưới rất lâu rồi, bây giờ vẫn chưa lên, ngài ấy không sao chứ?

Một vị hộ vệ khác thấp giọng hỏi.

- Câm miệng, chúng ta phải tin tưởng thành chủ đại nhân.

Bọn hộ vệ thấp giọng tranh chấp khiến cho trường hợp càng trở nên hỗn loạn.

May mà người nơi này đều rất suy yếu, dù có muốn bộc phát xung đột thì cũng lực bất tòng tâm.

Bên trong Giếng Thánh tỏa ra ánh sáng xanh yếu ớt, có một cô gái cao gầy đang đứng ở đáy giếng.

Cô chính là Cầm Vũ, thành chủ thành Sơn, năm nay hai mươi chín tuổi, có một mái tóc màu xanh dài đến mông.

Giữa mày của cô có một ấn ký hình tia chớp lớn chừng hai centimet, khiến cho cô trông có vẻ uy nghiêm hơn.

- Vẫn là không có nước.

Cầm Vũ nhăn mày, ngồi xuống chạm hai tay lên mặt đất, nhìn cát đất màu xanh lá rồi rơi vào trầm tư.

- Hay là đào sâu thêm chút nữa?

Cô chớp mắt, nâng tay lên do dự một chút, nhớ tới lời nói truyền qua bao đời thành chủ: Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể phá hủy Giếng Thánh, nếu không sẽ phải đối mặt với nỗi kinh hoàng.

- Không thể phá hủy Giếng Thánh, nhưng nếu không có nước thì làm sao người dân của ta có thể sống sót?

Trong lòng Cầm Vũ tràn ngập lựa chọn khó khăn.

- Mặc kệ, sống sót quan trọng hơn, nếu không thì mọi người phải rời đi.

Ánh mắt của cô trở nên kiên định, quyết định đào Giếng Thánh xem có thể ra nước hay không.

Cô giơ tay phải lên cao, tản mát ra ánh sáng xanh, hồ quang màu xanh lá lóe ra giữa các ngón tay.

Cầm Vũ là Giác Tỉnh Giả nguyên tố điện, nắm giữ năng lực Tia Chớp Xanh.

Cô đột nhiên vung nắm đấm, lực lượng mang tính chất bùng nổ tạo thành một cái hố sâu nơi đáy giếng, chiều sâu có nửa mét.

Cô liên tục vung nắm đấm, Giếng Thánh càng ngày càng sâu.

Rầm rầm rầm!!!

Tiếng nổ vang dội khiến các hộ vệ canh gác miệng giếng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

- Chuyện gì xảy ra?

Một giọng nữ ngưng trọng truyền đến.

Một cô gái mặc áo giáp đá màu xanh xuất hiện, sau lưng còn có một đội hộ vệ đi theo.

- Đại thống lĩnh, thành chủ đang đào giếng.

Hộ vệ canh gác giếng cung kính hành lễ.

Đại An Ti, thống lĩnh duy nhất của thành Sơn, thực lực cấp 7 sơ kỳ, là Biến Dị Giả có một chiếc sừng trên trán.

Cô ấy mặc một bộ giáp đá màu xanh lá được chế tạo từ tảng đá phát sáng.

Những tảng đá kia không những dùng để phát sáng mà chúng còn cứng rắn hơn đá bình thường gấp mấy lần.

- Đào giếng!!

Đại An Ti biến sắc, vội vã đi tới bên cạnh giếng, cúi đầu nhìn xuống.

Cô ấy nhắm mắt lại, tránh việc bị ánh sáng xanh chiếu mù mắt.

Đại An Ti sốt ruột hô to:

- Đại nhân Cầm Vũ, chúng ta không thể phá hủy Giếng Thánh!

- Đành phải vậy thôi, hôm nay nhất định phải đào ra nước.

Cầm Vũ lạnh giọng đáp lại, tiếp tục vung nắm đấm xuống mặt đất.

- Đại nhân, cho dù như thế nào đi nữa thì cô cũng không thể phá hủy Giếng Thánh!

Đại An Ti lại cố gắng thuyết phục lần nữa.

Cầm Vũ dứt khoát không trả lời, từng quyền nện xuống đáy giếng.

- Cái này......

Đại An Ti biến sắc, nhưng cô ấy lại không biết phải làm sao, bây giờ có xuống đáy giếng cũng sẽ bị điện giật bất tỉnh.

Rầm rầm rầm!!!

Trong giếng vẫn truyền ra tiếng nổ tung, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.

- Cầu mong đừng xảy ra chuyện gì!

Đại An Ti chắp tay trước ngực cầu nguyện.

Trong lòng cô cũng hiểu rõ, nếu hôm nay không đào ra nước thì ngày mai sẽ có một phần năm cư dân chết khát.

Mà những người còn lại cũng sẽ lần lượt chết đi trong vòng hai ngày kế tiếp.

Nếu người dân rời khỏi thành Sơn sau khi cắt nước vài ngày, đi bên ngoài tìm kiếm tòa thành mới hoặc nguồn nước mới thì có lẽ bọn họ còn có thể tiếp tục sống sót.

Nhưng bọn họ quá mức tin tưởng vào Giếng Thánh, cho rằng đợi thêm vài ngày nữa thì nước sẽ tuôn ra lần nữa, không ngờ mọi người phải chờ đợi ròng rã mười bốn ngày.

Bọn họ đã đánh mất cơ hội rời đi, bộ lạc và thành phố lớn gần nhất cũng phải đi bộ năm ngày năm đêm mới tới nơi.

Lấy tình huống hiện tại, người bình thường rời đi thành Sơn sẽ không thể cầm cự được một buổi sáng.

- Hy vọng không có việc gì, hi vọng có thể đào ra nước......

Đại An Ti cúi đầu xuống, yên tĩnh cầu nguyện.

Ầm ầm!!!

Đáy giếng, Cầm Vũ lại vung nắm đấm lần nữa, tia sáng xanh bắn ra bốn phía khiến mặt đất nổ tung.

Sau năm lần đấm đánh, theo một tiếng vang trầm, đáy giếng bị đả thông, dòng nước mát lạnh cuồn cuộn trào ra tưới ướt người Cầm Vũ.

- Có nước rồi!

Mặt cô lộ vẻ vui mừng, vội vàng thu hồi năng lực, cơ thể được dòng nước nâng lên miệng giếng.

Ào ào~

Nước trào ra miệng giếng, thấm ướt quảng trường.

- Có nước, cuối cùng cũng có nước rồi!

Một đám hộ vệ ngạc nhiên, sau đó nhảy cẫng hoan hô cùng với quần chúng.

Mọi người vội vàng nằm xuống uống nước, mặc kệ nước có sạch hay không.

- Quá tốt rồi, chúng ta lại có nước!

Trên mặt dân cư tràn đầy vẻ vui mừng.

- Hô......

Cầm Vũ nhẹ nhàng rơi xuống đất, nàng thở phào nhẹ nhõm, giơ tay vén lọn tóc màu xanh dính trên mặt.

- Đại nhân, ngươi không sao chứ?

Đại An Ti vội vàng tiến lên nghênh đón, mượn ánh sáng tỏa ra từ vách đá dò xét Cầm Vũ.......

- Ta không sao.

Cầm Vũ khoát tay.

Cô ngồi bên mép giếng, nhìn cư dân trong thành nhảy cẫng hoan hô, khóe miệng hơi cong lên.

- Đại nhân, chuyện này thực sự quá mạo hiểm, nếu như có nguy hiểm thì phải làm thế nào đây?

Đại An Ti xụ mặt nói.

Cầm Vũ liếc nhìn người bạn thân từ nhỏ, trấn an:

- Hiện tại ta vẫn bình an vô sự, không có chuyện gì mà.

Hai người lớn lên cùng nhau, nàng trở thành thành chủ, bạn thân trở thành phụ tá đắc lực của cô.

Đại An Ti nói với thần sắc ngưng trọng:

- Ta luôn cảm thấy lo lắng, lời cảnh cáo được truyền qua bao đời thành chủ không phải chỉ là một câu nói đùa.

-.....

Cầm Vũ nhấp môi không nói lời nào.

Trong lòng cô không lo lắng sao? Nhưng trước mắt xác thực không có phát sinh nguy hiểm, lo nghĩ cũng vô dụng thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận