Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2345: Phạt Tiền.

Đại An Ti nói thẳng nói:

- Bệ hạ nói, chỉ cần nộp tiền phạt thì các ngươi được tự do, không cần đưa đi Ngục Giam.

- Còn phải nộp tiền phạt sao?

Đôi mắt của Mai Đặc trợn to.

Đại An Ti nghiêm mặt nói:

- Đương nhiên, quy định là quy định, mọi việc đều rất là công bằng.

Bạch Sương vội vã khuyên anh trai:

- Nhị ca, tiền phạt không nhiều lắm đâu, mau nộp đi.

Mai Đặc trầm mặt, trong lòng tính toán lợi và hại, trầm mặc vài giây không nói lời nào.

Đại An Ti bình tĩnh hỏi:

- Hay ngươi muốn được đưa vào Ngục Giam, sau đó làm lao động cải tạo, đi khai thác quặng?

- Ta nộp tiền phạt.

Khóe mắt của Mai Đặc co giật một cái.

Đại An Ti hài lòng gật đầu, lấy ra đơn phạt tiền đưa cho Mai Đặc:

- Rất tốt, đây là đơn phạt tiền, ký tên rồi nộp tiền phạt là được.

Mai Đặc liếc nhìn con số trên đơn phạt tiền, lập tức mặt càng đen hơn, đồng thời cảm thấy trái tim nữ nhân trước mắt cũng là màu đen.

Hắn bất đắc dĩ lấy ra tinh thạch ma thú, đưa đúng số tiền phạt cho Đại An Ti.

Đại An Ti đích thân kiểm kê một lần, sau khi xác định không thành vấn đề mới thu hồi, cười khẽ nói:

- Ta dẫn các ngươi đi bổ sung Văn Điệp Thông Quan, làm xong có thể tiến vào.

Mai Đặc trầm giọng hỏi:

- Vậy còn tên đạo tặc kia thì sao?

- Tống vào Ngục Giam.

Đại An Ti nhàn nhạt đáp.

- Có thể đưa hắn cho ta không?

Mai Đặc vội vàng hỏi.

Đại An Ti quơ quơ ngón trỏ, từ chối:

- Khó mà làm được, hắn đã là tù phạm, sao có thể tùy tiện đưa cho ngươi được chứ.

Mai Đặc nghiêm túc nói:

- Hắn đào trộm tổ mộ của vương thất Hải Đinh chúng ta, nhất định phải giao cho chúng ta xử lý.

Đại An Ti vỗ tay nói:

- Vậy các ngươi thật vô dụng, tổ mộ nhà mình mà cũng canh giữ không xong, còn bị hắn đào trộm.

- Không chỉ có một mình hắn, còn có cả một đội.

Bạch Sương nói bổ sung.

Đại An Ti nhún vai:

- Người này sẽ do chúng ta tạm thời giam giữ, các ngươi muốn bắt thì phải đi hỏi Mục Lương.

- Ngươi!

Sắc mặt của Mai Đặc rất khó coi.

- Đây là quy định, ta không thể làm gì khác.

Đại An Ti bình tĩnh nói.

- Nhị ca, ngươi đừng nóng vội.

Bạch Sương vội vã trấn an.

Đại An Ti liếc Mai Đặc, lạnh nhạt nói:

- Các ngươi có ân oán thì hãy chờ tới khi nào rời đi vương quốc Huyền Vũ, muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, nhưng đừng gây sự ở trong vương quốc Huyền Vũ.

- Ta biết rồi.

Mai Đặc đen mặt lên tiếng.

Đại An Ti hài lòng gật đầu, cười tủm tỉm nhìn về phía cô gái tóc vàng tím, nhiệt tình hỏi:

- Bạch Sương, hôm nay ta mời ngươi đi ăn lẩu, khi nào thì ngươi có thời gian?

Bạch Sương tiếc nuối nói:

- Hôm nay sợ là không được rồi, ta muốn đi gặp Mục Lương.

Cô cần tìm Mục Lương để thương lượng về chuyện bắt tên đạo tặc bị giam giữ, sau đó thẩm vấn tung tích của các đạo tặc còn lại, đoạt lại vật bồi táng trong mộ lão tổ sơ đại.

- Được rồi, vậy khi nào ngươi làm xong thì lại tới tìm ta.

Đại An Ti hơi nhướng mày nói, dẫn hai người rời đi phòng nghỉ, đi làm Văn Điệp Thông Quan.

Xuyên qua Sơn Hải Quan chính là Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Trên đường cái, Đại La cầm một xâu kẹo hồ lô, vừa đi vừa ăn vui vẻ vô cùng.

Hắn cắn một miếng trái cây bọc đường, nói với giọng điệu không rõ ràng:

- Đại tỷ, hiện tại chúng ta đi Trân Bảo Lâu có sớm quá không?

- Nếu cảm thấy sớm thì ngươi có thể không cần đi theo.

Lai Vu lạnh nhạt nói, cũng cầm một xâu kẹo hồ lô, còn có một bao bắp rang bơ và kẹo.

Hai người chuẩn bị đến Trân Bảo Lâu bàn chuyện giao dịch bia đá với Hồ Tiên.

- Vậy sao được, ta muốn bảo vệ đại tỷ.

Đại La nghiêm mặt nói.

- Ngươi? Bảo vệ ta?

Lai Vu trợn trắng mắt liếc, tiếp tục ăn kẹo hồ lô, vừa muốn vứt bỏ que gỗ trong tay xuống đất thì lại nghĩ đến khoản tiền phạt vì vứt rác rưởi bừa bãi ngày hôm qua, vì thế vội vàng dừng tay lại.

- Đại tỷ, ngươi đã bị phạt tiền ba lần rồi đó.

Đại La nhắc nhở.

- Câm miệng.

Lai Vu tức giận nói, vừa mới tới vương quốc Huyền Vũ lần đầu, không hiểu rõ quy định nơi này là chuyện rất bình thường.

Ngày hôm qua, sau khi hai người rời đi Trân Bảo Lâu thì đi dạo một vòng Thành Buôn Bán Sơn Hải, mua không ít đồ ăn ngon, sau khi ăn xong thì quen tay vứt rác rưởi xuống đất, kết quả là bị bắt lại nộp tiền phạt.

- Ồ….

Đại La lầm bầm một tiếng, tiếp tục xử lý hết chỗ kẹo hồ lô trong tay.

Hai người vừa ăn vừa đi về phía Trân Bảo Lâu, bất ngờ chạm trán với đám người Bạch Sương vừa đi ra Sơn Hải Quan.

Con ngươi của Lai Vu co rút lại, cô siết chặt kẹo hồ lô trong tay, hiển nhiên là đã nhận ra thân phận của Bạch Sương và Mai Đặc.

- Đại tỷ, có chuyện gì vậy?

Đại La khó hiểu hỏi.

- Không có việc gì.

Lai Vu cố giả bộ bình tĩnh, cất bước đi về phía trước.

Bạch Sương nhìn thoáng qua hai người rồi tiếp tục trò chuyện với Mai Đặc.

Lai Vu âm thầm thở phào một hơi, may mắn cô rất ít nào lộ mặt ở bên ngoài, cho nên Bạch Sương và Mai Đặc mới không quen biết mình.

Chờ tới khi Bạch Sương và Mai Đặc đi xa thì Lai Vu mới lạnh nhạt nói:

- Hai người vừa rồi chính là công chúa và Nhị Vương Tử của vương quốc Hải Đinh.

- Cái gì!?

Đại La kinh ngạc thốt lên.

- Không ngờ mới đó mà bọn hắn đã đuổi theo tới đây rồi.

Lai Vu giận tái mặt.

Đại La lo lắng hỏi:

- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ, thuyền sẽ không sao chứ?

Lai Vu suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bây giờ, đi bán bia đá trước, thuyền đã được ngụy trang, bọn hắn sẽ không nhận ra.

- Cũng đúng, chúng ta không thể tay không mà về được.

Đại La gật đầu nhận đồng, nhanh chóng đi theo nữ nhân tới Trân Bảo Lâu.

………

Trong phòng làm việc của Hồ Tiên ở Trân Bảo Lâu.

Cô đang thẩm tra số liệu các Phố Buôn Bán Vệ Thành và thẩm tra đối chiếu tình huống xuất hàng của những đơn đặt hàng lớn.

- Rào rào ~

Cô lật vài tờ đơn đặt hàng, nhìn chữ số dày đặc mặt trên, trong lòng vui mừng rất nhiều.

- Phải kiếm nhiều tinh thạch ma thú để Mục Lương biến mạnh hơn mới được.

Hồ Tiên nhẹ giọng lẩm bẩm.

Cô biết chuyện Hư Hoàng, từ đó luôn có một tảng đá đè nặng trong lòng, nếu bọn họ muốn sống an ổn hoàn toàn thì phải giải quyết Hư Hoàng và đám Vua Hư Quỷ còn lại.

Cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục thẩm tra đối chiếu các hạng số liệu đơn đặt hàng.

- Ông~~

Gợn sóng vô hình khuếch tán, Mục Lương xuất hiện ở bên trong phòng làm việc.

- A! Sao ngươi lại tới đây?

Hồ Tiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng thốt lên.

Mục Lương bình thản nói:

- Tới thăm ngươi một chút.

Anh đến giai đoạn bình cảnh trong việc nghiên cứu chế tạo Cửa Không Gian Truyền Tống, muốn ra ngoài thay đổi không khí một chút, nhớ tới hôm nay còn có giao dịch bia đá, vì vậy tới chỗ Hồ Tiên.

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên hơi híp lại, quyến rũ nói:

- Ngươi xác định không phải tới đây vì bia đá chứ?

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Thăm ngươi là thật, đến xem bia đá cũng là thật.

- Cái này còn tạm được.

Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên hiện lên ý cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận