Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 892: Tác Dụng Giết Gà Dọa Khỉ.



Phía sau cô còn có một người phụ nữ, cô ấy là linh khí sư sơ cấp, chủ yếu là đi cùng Già Lạc học tập cách kiểm tra phi thuyền vận chuyển. Nguyệt Phi Nhan đáp lại nói:

- Đang mong được nhìn thấy căn cứ vận chuyển ở thành Phượng.

- Rất nhanh sắp nhìn thấy rồi.

Già Lạc cũng đưa mắt nhìn đồng hồ báo thức lắc lư.

Từ khi có đồng hồ báo thức lắc lư, mọi người đều sử dụng giờ giấc chính xác. Hi Bối Kỳ rất quen thuộc nói:

- Chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng trước đi, để ngừa có nguy hiểm xảy ra.

- Ừ, mở radio đi.

Nguyệt Phi Nhan sắc bén đáp.

- Ta đi.

Hi Bối Kỳ bị kích động xoay người rời khỏi.

Không bao lâu sau, trong phi thuyền vận chuyển vang lên từng đợt âm thanh.

- Chúng ta sắp tới căn cứ trung chuyển ở thành Phượng, yêu cầu các bên liên quan đều chuẩn bị sẵn sàng.

- Chúng ta sắp tới căn cứ trung chuyển ở thành Phượng, thỉnh các vị hành khách đều trở về ngồi yên tại chỗ của mình, chờ thông báo rời thuyền.

- Phía trước.....

Trong Phi Thuyền, radio phát âm thanh đang kêu vang lên vài lần nội dung như vậy.

Đạp đạp đạp..

Trong khoang chứa hàng, nhân viên công tác đang bận rộn lu bù lên, bọn họ bắt đầu kiểm tra tình huống các khoang chứa hàng, chuẩn bị sẵn sàng dỡ hàng. Những con kiến thợ vừa nghỉ ngơi cũng tỉnh lại, chúng bắt đầu ăn cơm bổ sung thể lực, để đến khi dỡ hàng mới có sức khoẻ. Trong khi khoang thuyền xa hoa, ở khoang chỗ ngồi số tám, Vũ Phó từ trên giường ngồi dậy, hắn nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.

- Chúng ta sắp tới căn cứ trung chuyển ở thành Phượng, thỉnh các vị hành khách đều trở về ngồi yên tại chỗ của mình, chờ thông báo rời thuyền.

- Đã sắp tới Thành Phượng rồi ư?

Vũ Phó kinh ngạc lên tiếng.

Hắn vội vàng xuống giường, mặc giầy tiếp theo đi ra trước cửa, mở ra cửa phòng. Hắn mới vừa đi ra khỏi gian phòng của mình, đã đụng phải nhân viên công tác phụ trách khu khoang thuyền cao cấp.

- Hành khách, thỉnh ngài trở về vị trí của mình, chờ thông báo rời thuyền.

Nhân viên công tác lễ phép mỉm cười nói, Vũ Phó vội vàng mở miệng nói:

- Ta hỏi ngu một chút, chúng ta sắp tới Thành Phượng rồi sao?

- Đúng vậy, ước chừng còn khoảng một giờ nữa.

Tiếp viên phi hành mỉm cười nói.

- Nhanh như vậy...

Vũ Phó ngạc nhiên.

Thành Huyền Vũ dừng lại ở thành Ngự Thổ gần một tháng, điều này cũng cho hắn biết một giờ trên hệ thống hai mươi bốn giờ ở đây đại khái tương đương với bốn lần đốt lửa trại.

- Đúng vậy.

Nhân viên công tác lễ phép mỉm cười.

Nam nhân viên này đưa tay ra hiệu:

- Khách nhân, ngài về chỗ trước đi, phi thuyền rất nhanh sẽ giảm xuống độ cao, vì an toàn của ngươi, nếu chưa nghe thông báo của chúng ta, tốt nhất là ngươi không nên rời khỏi chỗ.

- Ừ ừ, được, không thành vấn đề.

Vũ Phó nghiêm túc đáp.

Hắn xoay người trở về phòng, thành thật ngồi ở trên giường, chờ đợi Phi Thuyền vận chuyển hạ xuống.

Dù sao hiện tại mình đang ở trên không trung, vấn đề an toàn đều đặt ở trên Phi Thuyền, hắn chỉ có thể phối hợp mới cảm thấy yên tâm hơn. Ngoài cửa, tiếng radio không ngừng vang lên, làm cho đại bộ phận hành khách đều thành thật ngồi yên tại chỗ của mình.

Nhưng luôn luôn một ít người nghe không hiểu tiếng người, tò mò rời khỏi chỗ của mình, sau đó chạy loạn trong hành lang.

- Khách nhân, xin mời ngài trở về chỗ của mình.

Nhân viên công tác vội vàng tiến lên nhắc nhở.

- Chẳng phải sắp đến nơi rồi sao, còn chờ cái gì mà chờ?

Người đàn ông tức giận nói.

Nam nhân viên kiên nhẫn giải thích:

- Vì an toàn của ngươi, ngươi nên quay về khoang thuyền đi.

- Không cần, ta có thực lực bảo vệ tốt chính mình.

Người đàn ông đó bĩu môi từ chối, nói.

- Xin mời ngài quay về chỗ đi.

Nhân viên công tác vẻ mặt đau khổ khuyên.

- Không trở về, ngươi tránh ra.

Người đàn ông lại tức giận nói.

- Sao lại thế này?

Một âm thanh không hài lòng truyền đến.

Hi Bối Kỳ hai tay chống nạnh đi tới, phía sau còn đi theo Ngải Đức Luân.

- Đại nhân, vị hành khách này không muốn trở lại chỗ ngồi và chờ đợi.

Tiếp viên phi hành cung kính hành lễ nói.

Hi Bối Kỳ liếc mắt đánh giá của người đàn ông đó, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rõ ràng nói:

- Nếu đã như vậy thì vứt hắn xuống.

- Vâng.

Ngải Đức Luân không hỏi nhiều, cất bước đi về hướng người đàn ông kia.

- Các ngươi không thể làm như vậy.

Người đàn ông biến sắc, vội vàng lui về phía sau vài bước.

- Ở mặt trái của vé phi hành viết rất rõ ràng, khi đi Phi Thuyền, phải tuân thủ quy tắc phi hành.

Ngải Đức Luân lạnh lùng nói.

Hắn nghiêm túc nói:

- Điều thứ ba của quy tắc Bay Trên Không, để đảm bảo công tác an toàn, yêu cầu hành khách phối hợp với nhân viên công tác.

Sau mỗi một tấm vé phi hành đều có quy tắc, tổng cộng mười điều, đều là hành khách cần phải biết.

Ngoại trừ mười quy tắc phi hành này, còn có ba mươi quy tắc phi hành khác mà nhân viên công tác và thủ vệ cần biết.

- Nhưng, nhưng ta chưa đọc được.

Người đàn ông hoảng sợ hô.

Hi Bối Kỳ trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, cô cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Khi ở Sảnh Bán Vé cùng với phía trước nơi soát vé, đều có nhân viên công tác nhắc nhở hành khách, hiện tại ngươi lại nói mình không biết?

- Ta....

Người đàn ông kích động lui về phía sau, mồ hôi lạnh ướt đầy trán.

Hi Bối Kỳ cười khiển trách:

- Đây là ở trên trời, nếu vì ngươi không hợp tác, mà làm cho Phi Thuyền vận chuyển rơi xuống, ngươi có chết một ngàn lần cũng không bù nổi thiệt hại này đâu.

- Đúng vậy, đừng buông tha cho hắn.

- Chúng ta đều phối hợp như vậy, đừng vì một người sai lầm như hắn, mà làm cho chúng ta bị rơi vào nguy hiểm.

- Thả hắn xuống dưới đi.

-...

Những nơi khác trong khoang thuyền lần lượt truyền ra những âm thanh phụ họa.

- Ta không phải cố ý, tha cho ta đi mà.

Người đàn ông cầu xin tha thứ, trong lòng hắn càng trở nên luống cuống.

Hắn cũng biết quy tắc phi hành, chỉ là hắn dựa vào số tinh hạch hung thú mình bỏ ra, nghĩ có thể tự do hoành hành trên phi thuyền vận chuyển.

- Hiện tại, ta sẽ tiến hành phạt tiền đối với ngươi, một trăm viên tinh hạch sơ cấp thượng đẳng.

Ngải Đức Luân nghiêm mặt nói.

- Một trăm viên tinh hạch hung thú sơ cấp thượng đẳng sao?

Người đàn ông kinh hô một tiếng, nghe muốn nứt cuống họng.

Hắn chỉ có thực lực cấp hai, mà hai người trước mắt, thực lực đều cao hơn so với hắn.

- Lựa chọn thứ hai của ngươi là chúng ta vứt ngươi từ trên này xuống dưới.

Ngải Đức Luân bổ sung nói.

- Ta giao tiền phạt, đừng vứt ta xuống.

Thân thể người đàn ông run rẩy không ngừng, hắn vội vàng làm ra lựa chọn.

- Chờ đến khi hắn giao tiền phạt, lại yêu cầu hắn trở về chỗ ngồi, nếu không thì vứt hắn đi.

Trước khi đi, Hi Bối Kỳ còn tranh thủ dặn dò một tiếng.

- Vâng.

Ngải Đức Luân nghiêm trang gật đầu.

- Ta giao, ta sẽ giao.

Với vẻ mặt đầy cầu xin, người đàn ông dùng sức gật đầu.

Có một người bị phạt, những hành khách khác đều trở nên vô cùng thành thật, bọn họ im lặng ngồi nguyên ở vị trí của mình. Ở bất cứ thời đại nào, giết gà doạ khỉ vẫn là biện pháp dễ sử dụng.

……….

Vù vù vù…..

Phi thuyền vận chuyển xuyên qua tầng mây, bắt đầu hạ độ cao, cách mặt đất khoảng ba ngàn mét.

Trên boong thuyền, Già Lạc dựa vào hàng rào, nhìn chăm chú vào hai điểm đen phía chân trời.

- Bên trái là thành Phượng, bên phải là căn cứ trung chuyển.

Nguyệt Phi Nhan đưa tay ra hiệu.

- Nhìn dáng vẻ thì hai bên lớn bằng nhau.

Khóe miệng của Già Lạc cong lên, trong lòng cười thầm, Mục Lương thật sự đã xây dựng căn cứ trung chuyển thành một tòa thành.

- Ừ, không chênh lệch nhiều lắm.

Nguyệt Phi Nhan hồn nhiên cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận