Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2772: Kẻ Lâm Trận Bỏ Chạy.

Rất nhiều người có cùng ý tưởng với nữ Ma Pháp Sư, bọn hắn tụ ba tụ năm đi về phía Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Trong chốc lát, bên trên bãi đáp phi thuyền vận chuyển chỉ còn lại nhóm binh sĩ, những cường giả tới từ các vương quốc đều kéo nhau đến Thành Buôn Bán Sơn Hải.

- Những người còn lại lúc nào tới?

Ngưu Như nhìn về nam nhân đi tới từ phía sau.

Tiếu Đức trầm giọng nói:

- Buổi chiều sẽ đến nơi.

Hắn cũng là một binh sĩ quản lý một chiếc phi thuyền vận chuyển khác, nhiệm vụ giống như Ngưu Như phụ trách đưa các cường giả tiếp viện tới đại lục cũ an toàn.

Ngưu Như chậm rãi gật đầu nói:

- Ừm, thế thì không chờ bọn hắn, chúng ta sẽ đi tới đại lục cũ trước.

Lần này, có bốn đội ngũ phụ trách nhiệm vụ đưa đón, ngoại trừ Ngưu Như và Tiếu Đức thì còn có hai chiếc phi thuyền vận chuyển vẫn còn ở đại lục mới để đón người.

Nhiệm vụ đưa đón không chỉ có một lần, khi nào các vương quốc triệu tập đủ cường giả thì đám người Ngưu Như còn phải đến đại lục mới đón người.

- Đi qua bên kia sớm chừng nào thì có thể giúp đỡ sớm chừng đó.

Tiếu Đức gật đầu một cái.

Bên trong Thành Buôn Bán Sơn Hải, nhóm cường giả đến từ đại lục mới đã nhìn hoa cả mắt, trong đó không ít người là lần đầu tiên tới vương quốc Huyền Vũ, vì vậy rất tò mò nơi này.

- Đường phố thật sạch sẽ.

Nữ Ma Pháp Sư thán phục.

Một vị Kỵ Sĩ đã tới vương quốc Huyền Vũ lên tiếng nhắc nhở:

- Nơi đây không thể vứt rác lung tung, bị bắt được thì sẽ phạt tiền.

- Bị phạt tiền à, thảo nào nơi đây sạch sẽ như vậy.

Nữ Ma Pháp Sư bừng tỉnh gật đầu.

Chóp mũi của cô khẽ giật giật, ngửi được hương vị bay tới trong không khí :

- Thơm quá, mới ngửi thôi mà ta đã cảm thấy đói bụng rồi.

- Đây là mùi lẩu.

Vị Kỵ Sĩ kia lại lên tiếng lần nữa.

Hắn đã tới vương quốc Huyền Vũ không chỉ một lần, mỗi lần tới đây đều sẽ ăn lẩu và các loại mỹ thực, hiện tại chỉ cần ngửi mùi vị là sẽ biết ngay là món gì.

- Lẩu là gì, ăn ngon không?

Nữ Ma Pháp Sư tò mò hỏi.

Kỵ Sĩ nghiêm mặt trả lời :

- Đương nhiên, trong tất cả các món ăn ngon, lẩu xếp vị trí số một trong lòng ta.

- Thế thì ta sẽ ăn món này trước.

Hai mắt của nữ Ma Pháp Sư lập tức sáng ngời, cất bước đi theo mùi thơm về phía Tiệm Lẩu.

Kỵ Sĩ mỉm cười, cất bước đi theo.

Những người khác thấy thế liếc nhìn nhau, do dự một chút vẫn là bước vào tiệm lẩu.

- Đợi đến lúc chúng ta đi sang mảnh đại lục khác, sợ rằng mỗi ngày đều phải chém giết với Hư Quỷ, không bằng hiện tại ăn thoả thích một chút.

- Đúng vậy, không ai biết sau này sẽ như thế nào, ăn no rồi nói sau.

- Đừng nói gì nữa, ta muốn ăn tốt nhất, ta còn có rất nhiều đồng Huyền Vũ.

- ....

Đám người ăn nhịp với nhau, chen chúc tiến vào Tiệm Lẩu rồi ngồi đầy cả ba tầng, nhân viên bán hàng bận rộn chân không chạm được đất, vội vàng bưng từng khay nguyên liệu nấu ăn chạy qua lại.

- Ăn ngon, ăn quá ngon...

Nữ Ma Pháp Sư gắp một khối thịt viên chấm vào nước sốt đặc chế rồi cho vào miệng, nhấm nuốt vài cái, trên mặt lộ ra thần sắc thỏa mãn.

- Ngao Minh ~~~

Bụng của nữ Ma Pháp Sư rất tốt, một bàn tràn đầy thịt đều vào miệng của cô.

Khi mọi người ăn uống no đủ thì thời gian tập hợp cũng sắp đến.

Đám người đi ra tiệm lẩu, có chút lưu luyến quay đầu nhìn lại vài lần.

Có người đột nhiên nói:

- Làm sao bây giờ, ta đột nhiên không quá muốn đến mảnh đại lục khác.

- Dừng lại, ngươi còn nói thêm lời nào nữa thì ta sẽ thật sự không muốn đi mất.

Tên còn lại than thở một tiếng.

- Đi thôi, đến giờ tập hợp rồi.

Nữ Ma Pháp Sư lên tiếng với thần sắc nghiêm túc, tiếp tục nói:

- Muốn ăn lẩu, vậy sống sót an toàn trở về, sau này có thể ăn mỗi ngày.

- Đúng vậy, chỉ cần chiến thắng Hư Tộc thì còn sợ không có lẩu để ăn à?

Kỵ Sĩ nhếch miệng cười.

Nếu nhân loại bại bởi Hư Tộc, như vậy tương lai hai mảnh đại lục sẽ không được yên bình, đến lúc đó ăn lẩu là chuyện chỉ có trong mơ.

Đây là chiến tranh giữa chủng tộc khác nhau, bọn hắn không thể khoanh tay đứng nhìn, tất cả nhân loại đều là hạt châu trong một cái khay tròn, một khi khay nát thì toàn bộ hạt châu đều sẽ biến thành bột vụn.

Một vị Kỵ Sĩ khác nhếch miệng cười gằn nói:

- Đi thôi, đừng đứng đây dong dài nữa, ta đã ngứa ngáy tay chân muốn đi giết sạch lũ Hư Quỷ kia rồi.

- Đúng vậy, hãy để đám Hư Quỷ kia nếm thử ma pháp của ta.

Nam Ma Pháp Sư mặc áo choàng da thú nói với biểu cảm nghiêm túc.

Mấy trăm người trùng trùng điệp điệp rời đi Thành Buôn Bán Sơn Hải, sau lại trải qua Ngưu Như và Tiếu Đức thống kê số lượng, thiếu mười lăm người.

Ngưu Như trầm giọng nói:

- Chúng ta đợi thêm một lúc nữa đi, có lẽ là bọn hắn có việc gì đó nên trì hoãn thời gian.

- Vậy đợi thêm nửa giờ nữa.

Tiếu Đức gật đầu một cái.

Tên Kỵ Sĩ đầu trọc bĩu môi:

- Còn chờ gì nữa, cam đoan là mấy người kia sợ hãi nên lâm thời trốn trận rồi.

Những người khác trầm mặc, trong lòng đều hiểu Kỵ Sĩ đầu trọc không có nói mò.

Trên thực tế, nửa giờ đi qua nhưng mười lăm người kia vẫn chưa thấy trở về.

- Viết một phần danh sách những người vắng mặt rồi đưa cho đại nhân.

Ngưu Như nhìn về phía Tiếu Đức.

- Ừm, đại nhân sẽ biết xử lý như thế nào.

Tiếu Đức lên tiếng.

Hắn không có thời gian đi xử lý kẻ lâm trận bỏ chạy, hiện tại nên xuất phát.

Không lâu sau đó, hai chiếc phi thuyền vận chuyển lại cất cánh lần nữa, bay qua pháo đài Sơn Hải Quan cao ngất, hướng về phía Thiên Cức Quan, nơi đó có thể đi thông qua mảnh đại lục khác.

………..

Bên trong cung điện.

Ly Nguyệt đi vào chính sảnh, nhìn về phía tiểu hầu gái đang bận rộn, hỏi:

- Mục Lương đâu rồi?

- Bệ hạ còn ở phòng làm việc ạ.

Diêu Nhi ngoan ngoãn trả lời.

Ly Nguyệt chớp chớp đôi mắt màu trắng bạc:

- Hắn đã bận rộn ba ngày mà vẫn còn chưa đi ra sao...?

Diêu Nhi nhìn về phía phòng làm việc, ngây thơ nói:

- Mỗi lần bệ hạ bận rộn vẫn luôn là mấy ngày sau mới đi ra.

- Đúng vậy, đã ba ngày không gặp hắn rồi.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lấp lóe.

- Tiểu thư Ly Nguyệt nhớ bệ hạ.

Diêu Nhi chớp mắt, trên mặt tràn đầy ý cười.

- Không có.

Ly Nguyệt nói với vẻ mặt không thay đổi, chỉ là vành tai đã ửng đỏ.

Diêu Nhi nghiêm mặt nói:

- Tiểu thư Ly Nguyệt, nói dối là không tốt.

- ...

Khóe miệng của Ly Nguyệt khẽ giật, cô đã quên năng lực thức tỉnh của Diêu Nhi là có thể xem thấu lời nói dối.

- Ha ha ha ~~~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận