Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2320: Kế Tiếp Nên Đi Đâu, Các Ngươi Có Đề Nghị Gì Không?

Hai người đi dạo trong rừng khoảng hai, ba tiếng, ngoại trừ lá khô rơi rụng khắp nơi trên mặt đất và các mảng màu xanh biếc thì vẫn chưa phát hiện được kỳ trân dị thú khác, ngay cả cây xanh có thể thuần dưỡng cũng không thấy bóng dáng.

Mục Lương dừng bước lại, liếc nhìn xung quanh rồi nói:

- Trời sắp tối rồi, chúng ta tạm nghỉ ngơi một đêm ở chỗ này đi.

- Được, để ta chuẩn bị cơm tối.

Ly Nguyệt lấy ra nồi lẩu tự sôi từ bên trong ma cụ không gian tùy thân.

- Ừm.

Mục Lương hơi nhướng mày, chờ mong tài nấu nướng của cô gái tóc trắng.

……….

- Ào ào ~~~

Trên biển cả mênh mông vô tận, một con thuyền gỗ khổng lồ thuận gió đi về phía trước, buồm bị gió biển thổi căng phồng.

Trong khoang thuyền, Lai Vu gối đầu lên tay, thoải mái nằm trên ghế dài, phía sau chất đầy đồ đạc lấy ra từ trong mộ lớn.

Trong khoang thuyền không chỉ có một mình nàng, ngoại trừ người lái thuyền thì những tên đạo tặc còn lại đều có mặt.

Bọn hắn đang nghiên cứu đồ đạc mang ra từ mộ lớn, cần phải biết rõ ràng lai lịch của chúng nó thì mới có thể bán ra giá cao.

- Thứ này giống như là một cái ấm đựng rượu hay trà, không có gì đặc biệt cả.

Một tên đạo tặc thực lực cấp 5 đang xoay chuyển một thứ trông giống như ấm trà trong tay.

Đại La quay đầu nhìn thoáng qua, tức giận nói:

- Đó là cái bô.

- A!

Tên đạo tặc cấp 5 nghe vậy ghét bỏ hô to một tiếng, lập tức ném đồ vật trên tay ra xa.

- Ha ha ha ha ~~~

Các đạo tặc khác cười vang khiến hắn đỏ mặt tới mang tai, vội vã cầm lấy một kiện vật bồi táng khác rồi giả vờ tập trung nghiên cứu.

Đại La hùng hùng hổ hổ nói:

- Các ngươi ngồi đây làm gì? Có rảnh thì đi nghiên cứu chữ trên tấm bia đá đi, xem coi có thể hiểu được ý nghĩa trong đó không.

- Đại La, mấy chữ kia giống như là tùy tiện vẽ nguệch ngoạc, sao chúng ta có thể hiểu rõ được chứ?

- Đúng vậy, ngay cả ngươi cũng xem không hiểu, vậy đừng nói tới chúng ta.

- Đúng vậy, đúng vậy...

Bọn đạo tặc nói dăm ba câu qua loa có lệ, tiếp tục nghiên cứu vật bồi táng khác.

- Các ngươi….

Đại La co giật khóe miệng, quay đầu nhìn về phía Lai Vu, mở miệng muốn nói cái gì đó.

- Đừng hỏi ta, ta cũng không hiểu.

Lai Vu lười biếng đáp một câu, buông ra đôi chân bắt chéo, ngồi dậy duỗi người, ngáp nói:

- Nếu ta xem hiểu thì cần gì phải sai người mang bản sao chép hỏi han khắp nơi?

- Cũng đúng.

Đại La hậm hực gật đầu.

Hắn gãi đầu, không khỏi hỏi:

- Đại tỷ, chúng ta thật sự không đi cứu hai người Phất Thất sao?

Khi Phất Thất bị bắt thì Đại La đứng nhìn ở nơi xa, cho nên biết chuyện đã xảy ra.

- Phất Thất là tên có tâm thuật bất chính, bị bắt thì thôi.

Lai Vu nói không chút để ý.

Sau khi nghe tin Phất Thất bị bắt, cô quyết định lập tức rút lui khỏi vương quốc Hải Đinh, miễn cho đêm dài nhiều mộng, phương pháp nhanh nhất chính là ngồi thuyền rời đi.

Trong lúc vương thất Hải Đinh còn chưa kịp phản ứng thì bọn hắn đã cao chạy xa bay rồi.

- Được thôi.

Đại La há miệng.

Lai Vu cười như có như không, hỏi:

- Ngươi lo lắng hắn à?

- Làm gì có!?

Đại La sừng sộ nói.

Lai Vu vỗ bả vai của Đại La, xoay người hỏi mấy tên đạo tặc còn lại:

- Kế tiếp nên đi đâu, các ngươi có đề nghị gì không?

Bọn đạo tặc nghe vậy chợt dừng lại, dồn dập nhìn về phía thủ lĩnh.

- Ta không biết.

Có đạo tặc mờ mịt lắc đầu.

Đại La đề nghị:

- Hay đi vương quốc Tề Nhĩ Vô?

- Vì sao phải tới đó?

Lai Vu hỏi ngược lại.

Đại La hàm hậu đáp:

- Nơi đó cách xa vương quốc Hải Đinh, không cần lo lắng bị đuổi theo.

Một tên đạo tặc khác lên tiếng:

- Theo ý ta thì nên đi vương quốc Huyền Vũ, nơi đó an toàn hơn nhiều, lại còn có quy định không được đánh nhau hay ẩu đả.

- A, ý kiến này không tệ!

Đôi mắt của Đại La sáng lên.

Tên đạo tặc lên tiếng đề nghị chỉ vào đống vật bồi táng phía sau lưng:

- Đại tỷ, có rất nhiều quý tộc đi vương quốc Huyền Vũ, chúng ta tới đó có thể thuận tiện bán đi những thứ này.

Đại La phụ họa:

- Có lý, đám người quý tộc và phú thương kia thích nhất đồ cổ.

Lai Vu trầm tư một lúc, cảm thấy thuộc hạ nói không sai.

Đại La nhắc nhở:

- Đại tỷ, vương quốc Huyền Vũ đông người như vậy, có lẽ sẽ có người nhận thức chữ cổ trên tấm bia đá.

- Biết đâu quốc vương vương quốc Huyền Vũ sẽ cảm thấy hứng thú với chúng, đến lúc đó chúng ta có thể bán ra giá cao.

Các đạo tặc còn lại gật đầu nhận đồng.

Lại có đạo tặc nói thêm:

- Đúng vậy, quốc vương vương quốc Huyền Vũ là nhân vật lớn, nghe nói có thể dễ dàng đánh ngã quốc vương Hải Đinh, nhất định hắn sẽ cảm thấy hứng thú với mấy thứ này.

- Có lý.

Lai Vu chậm rãi gật đầu, nhìn bọn đạo tặc một vòng, khóe môi cong lên, nói:

- Được rồi, vậy thì đi vương quốc Huyền Vũ.

- Ta đi thông báo người lái tàu thay đổi tuyến đường.

Đại La hưng phấn lên tiếng, nhanh chóng sải bước rời đi buồng nhỏ.

- Ta chưa từng đến vương quốc Huyền Vũ lần nào.

- Ngươi nói cứ như trong chúng ta có người đi rồi vậy, mọi người đều ở cùng nhau cả ngày mà.

- Nghe nói món ăn ở vương quốc Huyền Vũ ngon nhất trên thế giới.

-...

Trong mắt bọn đạo tặc lộ ra biểu cảm chờ mong, ai nấy đều hướng tới vương quốc Huyền Vũ được đồn đãi đã lâu.

Thuyền gỗ khổng lồ thay đổi hướng đi, tiến về phía kênh Sương Mù.

- Cộp cộp cộp ~~~

Đại La trở lại trong khoang thuyền, đĩnh đạc nói:

- Đại tỷ, thuyền đã đổi hướng đi rồi.

- Được rồi, không có việc gì thì đừng quấy rầy ta!

Lai Vu tức giận nói.

- Hì hì, đại tỷ không chờ mong đến vương quốc Huyền Vũ sao?

Đại La cười hì hì hỏi.

Bọn hắn đã được nghe rất nhiều chuyện liên quan tới vương quốc Huyền Vũ, rất nhiều người nói đó là nơi có nhiều món ăn ngon nhất trên thế giới, nơi có cảnh đẹp nhất thế giới, nơi vui chơi tốt nhất trên thế giới, v.v…

- Không chờ mong...

Lai Vu trợn trắng mắt.

Đại La nháy mắt trêu ghẹo:

- Hì hì, ta nghe nói quốc vương vương quốc Huyền Vũ rất tuấn tú, đại tỷ xinh đẹp như vậy, có lẽ sẽ bị coi trọng chọn làm vương hậu.

Đôi mắt đẹp của Lai Vu híp lại, nói với giọng điệu bất thiện:

- Đại La, ngươi ngứa đòn phải không, lâu lắm không bị đánh nên muốn ôn lại một chút?

- A, ta sai rồi.

Đại La vội vã im lặng, đưa tay che miệng.

- Còn nói nhảm nữa cẩn thận ta đánh nát đầu ngươi đấy.

Lai Vu tức giận đe doạ.

- Không dám, không dám ~~~

Đại La thức thời gật đầu lia lịa.

Lai Vu cao ngạo hất cằm lên, từ tận đáy lòng cảm thấy không ai xứng với bản thân.

Cô miễn cưỡng nằm xuống một lần nữa, hai chân bắt chéo, bàn chân đung đưa hưởng thụ gió biển.

Đại La thấy thủ lĩnh không có ý định đánh mình mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người rón rén rời đi buồng nhỏ trên tàu.

Hắn đi tới trên boong thuyền rồi nhìn đường chân trời phía xa xa, trong lòng hướng tới vương quốc Huyền Vũ.

Đại La cảm thán:

- Nếu vương quốc Huyền Vũ quả thật giống như trong lời đồn đãi thì quá tốt rồi, thật muốn ở mãi nơi đó.

- Đại La, ngươi không muốn đi đào mộ nữa sao?

Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận