Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1215: Kết Quả Điều Tra

Rầm rầm oanh…

Già Lạc dừng xe lại, rồi leo xuống xe.

- Ta thử xem.

Mục Lương ngồi lên trên xe, hai tay đặt lên đầu xe, gót chân gạt chân trống qua một bên. Anh thử vặn tay cầm, ngay sau đó xe máy đã chạy như bay. Mục Lương vội vàng khống chế đầu xe để bảo trì cân bằng, anh đang tìm về cảm giác cưỡi xe mô tô ở kiếp trước.

Anh cảm thán nói:

- Tuy rằng hơi cồng kềnh một chút, cảm giác chạy xe lại rất tốt.

Mục Lương cưỡi mô-tơ, dạo qua một vòng lại một vòng trên quảng trường.

Sau khi đi bảy tám vòng, anh dừng xe đứng ở trước mặt Ly Nguyệt, vỗ lên yên xe:

- Ngồi lên.

Ly Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó mới đỏ mặt ngồi ở trước người Mục Lương, bị anh dùng hai tay ôm chặt vào người.

- Ngồi vững nhé.

Mục Lương vịn tay cầm, phóng xe máy chạy như bay đến trước cửa cung điện.

Ly Nguyệt theo bản năng nhắm mắt lại, chờ tới khi cô xác định được mình không có việc gì mới dám mở mắt ra. Lúc này, cô đã cảm nhận được niềm vui sướng do xe máy mang đến. Cô gái Ma Cà Rồng nhìn thấy cảnh này, cũng muốn được Mục Lương chở.

- Ta cũng muốn...

Miệng Hi Bối Kỳ nói còn đôi mắt cô lộ ra vẻ chờ mong.

Già Lạc đã lưu ý tới đôi giày của cô gái ma cà rồng, ánh mắt cô đầy cổ quái, mở miệng:

- Đôi giày này của ngươi...!

- Hì hì, có phải rất đẹp hay không?

Hi Bối Kỳ nâng chân lên đầy khoe khoang.

Cô ngạo nghễ nói:

- Đây chính là giày do thành chủ đại nhân làm cho ta, là linh khí cao cấp đấy!

- Giày này của ngươi xấu quá.

Già Lạc nhẹ bẫng nói.

-??

Biểu cảm trên mặt Hi Bối Kỳ đọng lại, ánh mắt trầm xuống trừng mắt nhìn Già Lạc một cái.

Cô yêu kiều hừ một tiếng nói:

- Ngươi đúng là không biết thưởng thức, giày do đại nhân làm ra không thể xấu được.

Già Lạc cố nén cười, trêu ghẹo nói:

- Nhìn lâu một lúc cũng thấy không tệ lắm.

- Hừ!

Hi Bối Kỳ kiêu ngạo quay đầu đi chỗ khác...

Rầm rầm oanh…

Mục Lương cưỡi xe đứng ở trước mặt hai cô, sau đó anh buông tay lái ra, để cho cô gái tóc bạch kim xuống xe. Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt đã ửng đỏ, còn tóc cô đã bị gió thổi bay tán loạn.

- Mục Lương, ta có thể thử nghiệm một chút không?

Hi Bối Kỳ cố lấy dũng khí hỏi.

- Đi lên đi.

Mục Lương không từ chối, anh nâng tay vỗ lên yên xe máy.

Hi Bối Kỳ lộ ra vẻ mặt vui mừng, cô vội vàng đi tới trước mặt Mục Lương, ngồi ở sau người anh.

- Ngồi cho vững nhé!

Mục Lương nhắc nhở một câu, sau đó anh vịn tay cầm xe máy.

Rầm rầm oanh…

Xe máy chạy như bay, hai người tiếp tục vòng quanh quảng trường

- Oa minh…

Hi Bối Kỳ hưng phấn hô, kì thực cô đang cảm thụ sự ấm áp của lồng ngực anh.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Hi Bối Kỳ, thử khởi động giày chạy nhanh một lần xem.

- Được.

Hi Bối Kỳ không nghĩ nhiều, ý niệm vừa động, đôi giày trên chân cô lập tức sáng lên hào quang màu vàng, dao động vô hình khuếch tán ra ngoài, bao phủ cả xe máy và Mục Lương ở bên trong.

Tầng tám.

Ngay sau đó, tốc độ của xe máy tăng lên sáu lần, nháy mắt nó đã lao đi được mấy trăm mét, thiếu chút nữa đã rời khỏi khu Trung Ương. Mục Lương bị dọa nhảy dựng lên, anh vội vàng thi triển năng lực, dùng ngọc lưu ly ngưng tụ thành một con đường thật dài cho xe máy chạy, thậm chí con đường này còn kéo dài tới tận không trung.

Hi Bối Kỳ hưng phấn hô:

- Mục Lương, giày chạy nhanh cũng có thể làm cho xe máy gia tốc!

- Ừm, niềm vui ngoài ý muốn.

Mục Lương cười khẽ vài tiếng.

Anh cũng có ý nghĩ như vậy, cho nên mới để cô gái Ma Cà Rồng thử xem, không nghĩ tới thật sự có thể. Lấy tốc độ hiện tại của xe máy, muốn từ khu Trung Ương chạy tới Phố Buôn Bán, chỉ cần nửa giờ. Hi Bối Kỳ phấn chấn nói:

- Giày chạy nhanh quá tuyệt vời.

Trên quảng trường, đôi môi đỏ mọng của Già Lạc khẽ nhếch lên, tại sao xe máy có thể chạy nhanh như vậy?

Ly Nguyệt thấy Mục Lương không có việc gì, mới thở phào một cái:

- Tốc độ này quá nhanh rồi, thiếu chút nữa đã bay ra bên ngoài.

Rầm rầm oanh…

Mục Lương quay xe lại, trở về quảng trường, rồi từ từ ngừng lại.

Già Lạc hoang mang tiến lên hỏi:

- Thành chủ đại nhân, vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?

Hi Bối Kỳ hếch cằm lên, kiêu ngạo nói:

- Đó là năng lực của giày chạy nhanh.

Mục Lương nhìn về phía Già Lạc, lạnh nhạt nói:

- Có thể thay đổi lại xe máy một chút, gắn thêm lông của Vịt Chạy Nhanh lên trên xe máy, để tăng nhanh tốc độ.

- Khi trở về ta sẽ nghiên cứu một chút.

Già Lạc có chút đăm chiêu gật đầu, cô cũng cảm thấy rất hứng thú với đặc tính của lông Vịt Chạy Nhanh.

Cô tiếp tục hỏi:

- Ngoại trừ điều này, xe máy còn cần thay đổi gì nữa không?

- Hiệu quả giảm xóc quá bình thường, có thể lắp thêm hai nhóm lò xo nữa, nên thiết kế chỗ ngoài đằng sau dài thêm một đoạn nữa để chở thêm người khác.

Mục Lương nâng tay vỗ xe máy nói.

- Ta đã biết.

Già Lạc yên lặng nhớ kỹ.

Mục Lương dặn dò thêm:

- Sau khi thay đổi, trước tiên cứ sản xuất thêm mười cái.

- Thành chủ đại nhân, sản xuất xe máy này rất phức tạp, muốn làm ra mười chiếc xe máy, ít nhất cũng phải cần tới mười ngày.

Già Lạc chậm rì rì nói.

- Ừm, cố gắng làm ra trước khi thuỷ triều hư quỷ ập xuống.

Mục Lương gật đầu.

- Không thành vấn đề.

Già Lạc lên tiếng. Tiếp theo cô nhẹ giọng nói:

- Thành chủ đại nhân, nếu không còn chuyện gì khác, ta phải đi về trước.

- Đi đi.

Mục Lương khoát tay áo.

………..

Ly Nguyệt nhìn chăm chú vào Già Lạc cưỡi xe máy rời đi, sau đó cô mới quay đầu lại nhìn về phía Mục Lương:

- Mục Lương, cảnh vệ điều tra đã có kết quả!

- Quay về văn phòng rồi nói.

Mục Lương ôn hoà nói.

- Vâng.

Ly Nguyệt lên tiếng.

Hai người trở lại thư phòng trên tầng tám cung điện, Mục Lương kéo ghế dựa qua, để cho cô gái tóc bạch kim ngồi xuống. Anh bình tĩnh nói:

- Nói đi.

- Đã tra ra được Kỳ Phong là một quan chức nhỏ trong quân doanh, ban đầu hắn được tham gia lần khảo thí lựa chọn cảnh vệ lần đầu tiên, nhưng vì điểm không cao, cho nên bị quét xuống.

Ly Nguyệt nghiêm túc nói.

Mục Lương cụp mắt lắng nghe.

- Lần này, khi tiếp tục tuyển cảnh vệ, chúng ta đã sử dụng đề thi giống lần trước.

Ly Nguyệt tiếp tục nói:

- Kỳ Phong đã lợi dụng điểm này, trước tiên hắn tiết lộ đề thi cho thuộc hạ của mình, yêu cầu người cho một nhóm tiến cảnh vệ.

- Đề thi lần này giống hệt đề thi trước đó sao?

Mục Lương nhíu mày. Sau đó anh bình tĩnh hỏi:

- Làm sao Kỳ Phong biết được?

Ly Nguyệt giải thích:

- Kỳ Phong có một người bạn tốt là cảnh vệ ở Nội thành, bọn họ cùng nhau uống rượu, sau khi rượu vào lời ra thì cảnh vệ nội thành kia đã tiết lộ cho hắn biết.

Mục Lương nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm giọng nói:

- Về sau pháp quy của cảnh vệ tăng thêm một quy định mới, trong lúc làm nhiệm vụ không được phép uống rượu.

Đúng là anh đã bỏ quên chuyện rượu vào lời ra này rồi.

- Vâng!

Ly Nguyệt gật đầu ghi nhớ.

- Kỳ Phong đâu?

Mục Lương hỏi.

Ly Nguyệt ôn nhu nói:

- Đã bị bắt lại, sau khi A Đát Trúc thẩm vấn hắn, chúng ta mới biết được chuyện này.

Mục Lương nghĩ nghĩ, lạnh nhạt nói:

- Để cho Thấm Lan chuẩn bị một chút, qua hai ngày nữa sẽ tiến hành thẩm lý và phán quyết mấy người này công khai, để làm gương cho những người khác.

Ly Nguyệt thầm rùng mình một cái, cô vội vàng đáp:

- Vâng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận