Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1549: Bàn Chuyện Làm Ăn



Dụ Phong Nhi lần thứ hai thúc giục:

- Cha, xe thú đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ chúng ta đi thôi…

Dụ Chính ôn hòa nói:

- Trời vừa sáng, chúng ta ăn điểm tâm trước đã.

Dụ Phong Nhi làm nũng nói:

- Đi thành Huyền Vũ ăn cũng được mà, món ăn ở nơi đó rất ngon.

- Được được được, vậy đi thôi.

Dụ Chính dở khóc dở cười, nắm tay con gái đi ra bên ngoài.

Hai người bước lên xe thú, sau đó dưới sự bảo vệ của nhóm hộ vệ bắt đầu chạy ra ngoài thành.

Trong xe, Dụ Phong Nhi nghiêng đầu hỏi:

- Cha, khi nào chúng ta mới được tới Trung tâm Huyền Vũ.

- Không biết.

Dụ Chính nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từ rất xa cũng có thể nhìn thấy bức tường cao hai mươi mét kia. Sau khi bức tường cao này được xây dựng nên, sáu tòa cửa thành vẫn đóng chặt, không cho ai ra vào.

- Được rồi!

Dụ Phong Nhi lộ vẻ mặt tiếc nuối, nói thầm:

- Ngày hôm qua đất đá bay đầy trời, không biết bên trong đã biến thành cái dạng gì?

- Không biết nữa.

Dụ Chính chậm rãi lắc đầu.

Trong lòng lão cũng rất hiếu kỳ, nhưng kiến trúc cao nhất trong thành Tát Luận chính là vương cung, lão làm sao dám không biết xấu hổ mà xông vào đó để xem chứ, cho nên tới tận bây giờ hắn vẫn không biết tình huống bên trong.

Dụ Phong Nhi nghiêng đầu tò mò hỏi:

- Cha, bên trong bức tường cao đó có bất động sản nhà chúng ta không?

- Không có, có thì tốt rồi.

Dụ Chính cảm thán một câu.

Trực giác buôn bán nói cho lão, nếu thành Huyền Vũ đã dùng tường vây một khoảng không gian lớn như vậy vào, nhất định bên trong đó bọn họ đang tiến hành một hành động rất lớn.

Xe thú rất nhanh đã rời khỏi thành Tát Luận, sau khi tiến vào khu cảnh, nó lại lao tới đường lớn mây mù, đi thẳng về phía thành Huyền Vũ.

Xe thú dừng ở quảng trường phía trước Huyền Không Các, Dụ Chính nắm tay con gái bước từ trên xe xuống dưới, sau đó đi về phía Huyền Không Các. Nhóm hộ vệ thuần thục lưu lại để trông coi vũ khí.

Lần này, Dụ Chính đến thành Huyền Vũ, chủ yếu là muốn bàn chuyện làm ăn, hắn nhìn trúng hàng hóa của tòa thành này, nếu có thể đàm phán thành công, vậy có thể kiếm được không ít kim tệ.

Mấy ngày nay, hắn thường xuyên chạy tới Phố Buôn Bán, đã quen thuộc những loại hàng hoá của nơi này, cũng hiểu được cho dù tăng giá bán vẫn sẽ có rất nhiều người muốn mua.

Đám người bọn họ ngựa quen đường cũ đăng ký xong văn điệp thông quan, xuyên qua Huyền Không Các và Sơn Hải Quan, lại một lần nữa tiến vào Phố Buôn Bán.

- Đi Trân Bảo Lâu.

Dụ Chính phân rõ phương hướng, rồi cất bước đi về phía Trân Bảo Lâu.

Lão biết, người quản lý Phố Buôn Bán tên là Hồ Tiên, bình thường cô ấy đều ở Trân Bảo Lâu.

- Cha, ăn bữa sáng trước đã.

Dụ Phong Nhi trong trẻo nói.

- Đúng, qua quán bán khoai nướng đi.

Dụ Chính bình tĩnh nói.

- Cha, hôm nay không ăn khoai nướng, ăn nhiều đánh rắm rất thối.

Dụ Phong Nhi vội vàng xua tay từ chối.

- Ách, vậy ăn mì chua cay?

Dụ Chính xấu hổ cười nói.

Mấy ngày hôm trước hắn ăn quá nhiều khoai nướng, một ngày phải phóng từ mười tới hai mươi cái rắm, đã vậy, một quả còn thối hơn một quả.

- Ừ, ăn mì chua cay.

Dụ Phong Nhi dùng sức gật đầu.

- Vậy đi tiệm mì.

Dụ Chính nắm tay con gái đi về phía tiệm mì. Chờ khi hai người ăn uống no đủ, lại tới Trân Bảo Lâu đã là chuyện của nửa giờ sau. Dụ Chính nắm tay con gái đi vào Trân Bảo Lâu, nhân viên bán hàng bước nhanh lên phía trước.

- Quý khách, ngài muốn mua thứ gì?

Nhân viên công tác mỉm cười hỏi.

Dụ Chính lắc đầu, đi thẳng vào chủ đề:

- Ta không mua cái gì, ta tới bàn chuyện làm ăn, Hồ Tiên các hạ có ở đây không?

- Bàn chuyện làm ăn?

Nhân viên công tác mở to mắt. Sau đó cô mới từ tốn lắc đầu nói:

- Đại nhân Hồ Tiên không có ở đây, tối hôm qua cô ấy làm việc rất muộn mới trở về, bây giờ chắc đang ngủ.

- Vậy ta tìm ai bàn chuyện làm ăn đây?

Lão chau mày nói.

Nhân viên công tác lắc đầu nói:

- Đại nhân Hồ Tiên không có mặt, chúng tôi không dám làm chủ.

- Vậy người nào có thể làm chủ?

Dụ Chính trầm giọng hỏi.

Nhân viên bán hàng nói thầm:

- Thành chủ đại nhân.

Dụ Chính run tay lên, lão nhớ lại bộ dáng của Mục Lương. Sau khi do dự một chút, cuối cùng lão vẫn hạ quyết tâm nói:

- Ta muốn gặp thành chủ của các ngươi.

- Thành chủ đại nhân của chúng ta đâu phải người muốn gặp là có thể gặp được.

Nhân viên bán hàng lễ phép mỉm cười nói.

Lão đen mặt, nghiêm túc nói:

- Ta đã gặp thành chủ của các ngươi, còn từng đi vào cung điện trong Trung Ương, ngài ấy có biết ta.

- Thật ư?

Nữ nhân viên sửng sốt, sau đó khuôn mặt cô ấy lộ vẻ hồ nghi hỏi:

- Ta nên xưng hô quý khách như thế nào?

- Dụ Chính.

Dụ Chính hất cằm nói.

- Xin quý khách chờ một chút, ta cần xin chỉ thị từ Trung Ương.

Cô ấy có chút đăm chiêu nói.

- Ừ, đi đi.

Lão khoát tay áo.

Nữ nhân viên xoay người đi lên cầu thang tới lầu hai của Trân Bảo Lâu.

Qua chừng năm phút đồng hồ, cô ấy mới bước xuống, sau đó lễ phép nói:

- Thành chủ đại nhân muốn gặp mặt các ngươi.

- Vậy đi thôi.

Lão gấp gáp nói.

Nhân viên bán hàng trong trẻo nói:

- Chờ một chút sẽ có người đưa bọn ngươi lên xe lửa đi Nội thành.

- Xe lửa?

Dụ Chính mở to hai mắt, lộ vẻ mờ mịt.

- Đúng vậy.

Nữ nhân viên mỉm cười.

- Là cái gì?

Dụ Phong Nhi nghiêng đầu tò mò hỏi.

Nhân viên bán hàng đơn giản giới thiệu:

- Một loại phương tiện giao thông, tốc độ của nó nhanh hơn xe thú.

- Vậy sao?

Dụ Chính có chút đăm chiêu suy nghĩ.

Qua hơn mười phút, Vệ Cảnh xuất hiện trước mặt mấy người.

- Dụ Chính các hạ, muốn đi gặp thành chủ đại nhân của chúng ta?

Vệ Cảnh hỏi rõ ràng.

Dụ Chính gật đầu nói:

- Đúng vậy, lại phiền toái ngươi.

- Đi theo ta.

Vệ Cảnh gật đầu rất đúng phép tắc.

……….

Dụ Chính nắm tay con gái, đi theo Vệ Cảnh xuyên qua Phố Buôn Bán, cũng thấy khu vực đang được trang trí mới trong Phố Buôn Bán.

Dụ Phong Nhi ngửa mặt, nhìn thấy toà lầu cao tới trăm mét thì cảm thán nói:

- Cha, tòa lầu này cao quá...

Dụ Chính chậm rãi gật đầu, tán thưởng nói:

- Còn cao hơn cả Trung tâm Huyền Vũ.

Vệ Cảnh bình tĩnh nói:

- Đây cũng là Trung tâm Huyền Vũ, còn trung tâm ở thành Tát Luận là chi nhánh của nó.

Dụ Chính cảm thấy hứng thú hỏi:

- Các hạ, vậy khi nào thì nơi này mở cửa?

- Ta cũng không biết.

Vệ Cảnh nhún vai.

- Vậy ư...?

Dụ Chính chậm rãi gật đầu.

Mấy người xuyên qua Phố Buôn Bán và Úng Thành, tiến vào bên trong Ngoại thành thành Huyền Vũ, cách đó không xa chính là nhà ga.

- Để tiết kiệm thời gian, lần này chúng ta sẽ lên xe lửa đi Nội thành, mời theo ta.

Vệ Cảnh trầm giọng nói.

Dụ Chính và con gái liếc nhau, hai người cùng cảm thấy hứng thú với cái gọi là xe lửa này.

Mấy người rất nhanh đến gần nhà ga, Vệ Cảnh cầm văn điệp thông quan của Dụ Chính và Dụ Phong Nhi tới cửa sổ, hỗ trợ mua vé xe lửa.

- Chuyến xe lửa tiếp theo sắp xuất phát, nhanh đi qua trạm kiểm soát.

Vệ Cảnh cầm vé xe lửa thúc giục.

- Ừm ừm.

Dụ Chính mơ mơ màng màng, đi theo Vệ Cảnh chạy tới trạm kiểm soát.

Sau khi kiểm tra xong, Vệ Cảnh mang theo Dụ Chính và Dụ Phong Nhi tiến vào phòng đợi xe, nhưng hắn không ngừng lại ở đó, mà tiếp tục đi tới cửa soát vé.

Dụ Phong Nhi bị cha cô nắm tay kéo về phía trước, đôi mắt của cô rảnh rỗi đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận