Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1815: Bạo Lực Học Đường



Mục Lương cau mày nhìn bọn nhỏ, hiển nhiên là không hài lòng về vấn đề kỷ luật.

- Trở về ta sẽ xử lý sau.

Nguyệt Thấm Lan biết rõ anh không hài lòng chuyện gì.

- Ừ.

Mục Lương gật đầu một cái.

Anh nhìn về phía bọn nhỏ, bình tĩnh hỏi:

- Các em, thường ngày huấn luyện có khổ cực không?

- Khổ cực ~~~

- Không khổ cực!

-...

Bọn nhỏ mồm năm miệng mười trả lời, chỉ là đáp án lại không thống nhất.

Nguyệt Thấm Lan lạnh nhạt nói:

- Mọi người bình tĩnh nào.

Bọn nhỏ rụt cổ lại, lập tức an tĩnh không dám hó hé.

Trong đám đông, Trình Tiếu chớp chớp đôi mắt đẹp, cô không sợ Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan, ngược lại lộ ra khuôn mặt sùng bái.

- Trần Không, tiến lên đây.

Mục Lương bình thản mở miệng.

Trong đội ngũ, Trần Không bước ra và đi về phía anh.

Một thiếu niên đứng gần hắn bĩu môi, sau đó lặng lẽ ngáng chân Trần Không, khiến hắn ngã xuống đất.

- Ha ha ha ha ~~~

Có không ít học sinh cười ha ha, bọn hắn chỉ trỏ vào Trần Không rồi cười nhạo không ngừng.

Trần Không vội vã bò dậy, hắn không có nhìn người nào ngáng chân mình mà là nghiêm mặt đi tới đứng trước mặt Mục Lương.

Anh nhíu mày, ngước mắt nói:

- Giơ tay, cuốn ống tay áo lên đi.

Trần Không do dự một chút, sau đó nghe lời giơ tay và cuốn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay tràn đầy vết thương.

- Tại sao lại bị thương nhiều như vậy?

Đôi mày đẹp của Nguyệt Thấm Lan híp lại.

Cô nhìn về phía các lão sư, lạnh lùng hỏi:

- Đây là bị thương lúc huấn luyện sao?

- Chúng ta không biết…

Một lão sư nam đáp lại, ánh mắt có chút tránh né.

La Na nói với sắc mặt nghiêm túc:

- Lúc trước cậu bé này không hề bị thương, nếu là huấn luyện thì cũng sẽ không bị thương nhiều như vậy.

Mục Lương nhìn Trần Không gầy yếu, hỏi:

- Tại sao lại bị thương?

Miệng của Trần Không mấp máy nhưng vẫn không nói lời nào.

Trong đội ngũ, Trình Tiếu hô to:

- Thành chủ đại nhân, ta biết.

Mục Lương ngước mắt nhìn lại, bình tĩnh nói:

- Ta nhớ ngươi là con gái của Trình Mâu, đúng không?

- Đúng vậy.

Trình Tiếu gật đầu thật mạnh.

- Ngươi nói đi.

Mục Lương ra hiệu.

………..

Trình Tiếu từ trong đội ngũ đi ra, bước nhanh tới trước mặt Mục Lương.

- Tình huống như thế nào?

Anh ôn hòa nhìn bé gái xinh xắn.

- Trần Không bị bạn học khi dễ, vết thương trên người đều là bị bọn họ đánh.

Vẻ mặt Trình Tiếu phẫn nộ, cô xoay người chỉ mấy đứa bé trong đội ngũ.

Mấy đứa bé bị cô chỉ điểm bối rối, lớn tiếng phủ nhận.

- Không có, Trình Tiếu ngươi đừng nói mò.

Thiếu niên có thể chất cường tráng vội vàng phủ nhận.

- Chúng ta chỉ vui đùa với hắn một chút, không đánh hắn.

Một thiếu niên khác cao gầy cũng biện giải.

- Hừ, chỉ vui đùa một chút?

Trình Tiếu cười lạnh.

Cô đi lên trước, vén vạt áo Trần Không, lộ ra cái lưng đầy vết thương, tức giận nói:

- Các ngươi nói đây là vui đùa một chút?

Hai mắt Ly Nguyệt lạnh băng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía những đứa bé tuổi còn nhỏ mà học không tốt.

- Đánh hắn thành bộ như vậy, ra tay thật ác độc.

Nguyệt Thấm Lan dựng lông mi lên, rồi trở tay lấy ra một chai bí dược chữa thương, đưa cho hộ vệ Trung Ương đi theo:

- Bôi thuốc cho hắn.

- Vâng.

Nữ hộ vệ đi lên trước, bôi đều bí dược chữa thương khắp người Trần Không.

Trần Không cắn môi dưới, nhịn đau không phải rên rỉ ra tiếng.

- Người đã từng ra tay với hắn, bước ra khỏi hàng.

Mục Lương bình tĩnh nhìn bọn nhỏ.

- Thành Chủ Đại Nhân, ta biết có những ai.

Trình Tiếu tích cực hô to.

Mục Lương đạm mạc nói:

- Ta muốn bọn họ tự đứng ra.

- Vâng.....

Trình Tiếu im lặng, hai mắt lại nhìn chằm chằm mấy người.

Không khí yên tĩnh lại, bọn nhỏ nhìn lẫn nhau, vô hình trung “chọn” ra những người đã từng bắt nạt Trần Không.

Hai mắt Mục Lương thâm thúy, lạnh giọng mở miệng:

- Cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, những ai từng đánh Trần Không thì đứng ra.

Đạp đạp đạp ~~~

Mấy đứa bé sợ mất mật, ngươi đẩy ta đi tránh khỏi đoàn người, đứng ở một bên.

- Còn thiếu một người.

Trình Tiếu nhìn năm đứa trẻ đứng ra, nhỏ giọng thầm thì một câu.

Mục Lương lại hỏi một câu:

- Còn ai nữa không?

-.....

Trong đội ngũ không có ai đi ra.

Trình Tiếu phồng cái miệng nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm một tên mập mạp trong đội ngũ, lúc này hắn hạ mắt cúi đầu.

Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu hỏi:

- Trần Không, những người này khi dễ ngươi đúng không?

Trần Không ngẩng đầu lên, nhìn về phía năm bạn học ủ rũ cúi đầu, im lặng không lên tiếng gật đầu một cái.

- Rõ ràng còn một người nữa.

Trình Tiếu nhịn không được hét lên.

Trần Không nhỏ giọng nói:

- Hắn chỉ đánh ta một lần, không tính là quá phận.

- Đánh ngươi mất một cái răng, còn không quá phận?

Trình Tiếu chỉ vào tên mập mạp trong đội ngũ tức giận nói.

Môi Trần Không giật giật, không nói chuyện.

Ly Nguyệt hơi nghiêng đầu:

- Xách hắn ra.

Hộ vệ Trung Ương tuân lệnh đi lên trước, xách tiểu mập mạp trong đội ngũ khiến hai chân hắn không chạm đất, đặt trước mặt thiếu nữ tóc trắng.

- Thành Chủ Đại Nhân, tha cho ta đi, ta sai rồi.

Tiểu mập mạp nước mắt nước mũi tèm lem khóc lóc cầu xin.

Mục Lương lạnh lùng nói:

- Pháp quy luật pháp thành Huyền Vũ nghiêm lệnh cấm chỉ bạo lực học đường, lá gan các ngươi thực sự không nhỏ.

Năm đứa trẻ khác cũng đều luống cuống, ríu ra ríu rít cầu xin tha thứ.

- Vì sao các ngươi khi dễ hắn?

Nguyệt Thấm Lan chỉ vào Trần Không hỏi.

- Hắn quá yếu.....

Có người nhỏ giọng giải thích một câu.

- Hắn không thích nói chuyện, không để ý tới ta, ta liền đánh hắn.

Mấy người đã bị sợ bể mật, hỏi cái gì thì trả lời cái nấy, chỉ là lý do đánh người khiến người ta không biết nên khóc hay cười.

- Ta đối với việc bạo lực đường cũng dễ dàng tha thứ, nhưng các ngươi đã phạm sai lầm, vậy sẽ phải bị phạt.

Mục Lương gằn từng chữ:

- Mỗi người viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ, thông báo với báo chí toàn thành, sao chép pháp luật pháp quy thành Huyền Vũ mười lần, đồng thời đọc thuộc lòng.

Sáu đứa bé nghe vậy mắt tối sầm lại, cũng không dám nói không.

Mục Lương nhìn về phía tiểu mập mạp, hờ hững nói:

- Còn như ngươi, ta đã cho ngươi thừa nhận cơ hội sai lầm, ngươi lại dám làm không dám chịu, như vậy từ hôm nay trở đi, ngươi không là học sinh trường học Ma Pháp Sư nữa, từ đâu đến thì về đó đi.

Năm người còn lại nghe vậy thì yên lặng, so với hình phạt của tiểu mập mạp, hình phạt của bọn họ còn có thể tiếp nhận.

- Thành Chủ Đại Nhân, ta thực sự sai rồi, về sau ta không dám nữa.

Tiểu mập mạp khóc ra thành tiếng, cầu khẩn nhìn về phía Mục Lương.

- Dẫn đi thu dọn đồ đạc, ngày hôm nay phải rời đi.

Anh giơ tay phất.

- Vâng.

Hộ vệ Trung Ương lên tiếng, xốc lên tiểu mập mạp áo kéo đi. Tiểu mập mạp vừa đi, hiện trường lại trở nên an tĩnh.

Mục Lương nhìn lão sư chủ nhiệm, bình tĩnh hỏi:

- Xảy ra loại chuyện này, các ngươi có muốn nói cái gì không?

- Ta sai rồi, đều là lỗi của chúng ta, mới dẫn đến bạo lực học đường.

La Nại dứt khoát thừa nhận sai lầm.

Y Lệ Y cúi đầu, thấp giọng nói:

- Ta cũng có sai, không dạy bọn hắn sống hòa thuận với nhau.

- Đều là lỗi của chúng ta...

Các lão sư khác đều lần lượt thừa nhận sai lầm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận