Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3514: Hải Tặc Quá Càn R

Hôm nay là ngày hai người nghỉ ngơi, cho nên quyết định kết bạn đi dạo khu bắc thành mới xây.

- Cọt kẹt -

Cửa phòng rất nhanh bị mở ra, Ngôn Băng mặc một thân váy đen đi tới.

Ngải Lỵ Na chớp mắt màu hồng nhạt, nghiêng đầu một chút nói:

- Sao ngươi lại mặc đồ đen chứ, có thể mặc rực rỡ một chút mà.

- Màu đen rất đẹp, màu tóc của ta đã đủ sáng rồi.

Ngôn Băng nói không chút để ý.

Ngải Lỵ Na liếc nhìn mái tóc của cô gái tóc tím, cảm thấy cũng có chút đạo lý.

- Bệ hạ vẫn còn làm việc à?

Sau khi Mục Lương trở về, hắn đã đi đến phòng làm việc nghiên cứu máy móc Ma Huyễn Thủ, vừa nghiên cứu chính là trọn một tháng không đi ra ngoài.

Lúc đi qua chính sảnh, hai người nhìn thấy nhóm tiểu hầu gái vẫn còn bận rộn.

Vân Hân gật đầu.

- Được rồi.

- Đi như thế nào đây?

Cô ôm tay bạn tốt, ngây thơ nói:

- Được rồi.

Trong mắt Ngôn Băng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, bị cô gái tóc hồng kéo đi ra ngoài cung điện.

- Đi nhanh đi, vất vả lắm mới nghỉ ngơi một ngày, đừng lãng phí thời gian.

- Đúng vậy.

Ngải Lỵ Na thanh thúy đáp:

Ngải Lỵ Na thuận miệng hỏi:

- Xe hơi, xe máy, xe công cộng, ngươi chọn một cái đi.

Ngải Lỵ Na chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhận được đáp án sau đó rời đi.

Ngôn Băng quay đầu hỏi.

- Đi lên, ta chở ngươi.

Ngải Lỵ Na gật đầu.

Ngôn Băng còn muốn từ chối thì đã bị bạn thân kéo tay vòng qua eo, sau đó xe máy khởi động lao ra khỏi Khu Vực Trung Ương, phi thẳng về phía khu bắc thành.

Ngôn Băng không suy nghĩ nhiều đáp.

Ngải Lỵ Na cười nói.

- Xe máy đi, thuận tiện một chút.

Trong pháp quy giao thông của vương quốc Huyền Vũ, cưỡi xe mô tô cần đội mũ sắt.

Ngôn Băng thở dài một tiếng.

- Tôi là không muốn ngươi vi phạm pháp quy giao thông.

- Tốt.

- Vù vù vù -

Tiếng gió gào thét, cô gái tóc tím lấy mũ giáp ra đội lên đầu của Ngải Lỵ Na, sau đó mới đội mũ giáp lên đầu mình.

- Yên tâm, tài lái xe của ta rất tốt.

Cô đẩy xe máy từ tầng một Khu Vực Trung Ương ra, vỗ vỗ ghế sau nói:

Ngải Lỵ Na dùng cùi chỏ huých nhẹ người phía sau.

- Ôm eo của ta.

Ngôn Băng hơi co giật khóe miệng, cuối cùng vẫn là ngồi ở phía sau cô gái tóc hồng.

- Cũng đúng, suýt nữa đã quên rồi.

Ngải Lỵ Na cười hì hì, chuyên chú vào tình huống đường xá, điều khiển xe máy đến khu bắc thành.

Trải qua ba tháng phát triển, các phương diện xây dựng của khu bắc thành đều rất hoàn thiện, trên đường cũng có không ít người đi đường.

Khu bắc thành và khu nam thành xây xong, kéo theo Chủ Thành phát triển, cung cấp mấy chục ngàn cương vị làm việc.

Nhất là thợ sửa chữa, gần như mỗi ngày đều bận bịu, thật sự có quá nhiều nhà cần bọn họ đi trang hoàng sửa chữa.

Khu vực mới lạc thành, có thể dùng Chủ Thành lớn đằng đẵng một vòng, cộng thêm sự tồn tại của Thế Giới Thụ, người đến Chủ Thành du lịch và định cư nối không dứt.

Trong ba tháng ngắn ngủi, nhà ở khu nam thành và khu bắc thành đã bán hết chín phần, nhưng mà tỷ lệ vào ở không cao như khu đông thành, rất nhiều nhà ở vẫn còn đang trong giai đoạn sửa chữa.

- Ông -

Xe máy dừng lại ở ven đường.

- Chắc là đi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Ngôn Băng ‌ lạnh nhạt nói:

Ngải Lỵ Na thanh thúy ‌ lên tiếng.

- Là phi thuyền vận chuyển của Hải Quân.

Ngải Lỵ Na và Ngôn Băng dừng bước lại, ngước mắt nhìn lên trên, hai chiếc phi thuyền vận chuyển một trước một sau bay qua đỉnh đầu các cô.

- Ong ong ong -

Ngải Lỵ Na lại kéo tay của cô gái tóc tím, đi dọc theo đường phố bằng phẳng về phía trước.

Bên đường là từng gian cửa hàng, có không ít cửa hàng đã khai trương, tiệm đồ uống lạnh, tiệm cà phê, tiệm đồ nướng, tiệm pizza đều có, cái này đã trở thành tiêu phối trong mỗi khu phố trong thành.

- Muốn uống đồ uống lạnh không?

Ngôn Băng hỏi.

- Uống.

Ngải Lỵ Na không hề nghĩ ngợi kéo cô gái tóc tím đi về phía cửa hàng đồ uống lạnh.

Mười phút sau, hai người mỗi người một ly trà sữa trân châu tiếp tục đi dọc theo đường phố về phía trước.

- Đông đông đông -

Trên đường đi tới, bên tai đều là các loại âm thanh sửa chữa.

- Đi mau.

Cô gái tóc hồng sửa sang lại mái tóc bị nón đè bẹp, thuận tay thu chiếc mô tô vào trong ma cụ không gian chứa đựng.

Ngôn Băng đáp một tiếng, tháo mũ giáp xuống xe.

- Ừ.

- Xuống đây đi, chúng ta chậm rãi đi dạo.

Ngải Lỵ Na tháo mũ giáp xuống, nói:

Đáy mắt của Ngải Lỵ Na hiện lên tia sáng lạnh lẽo:

- Chắc là vậy, dạo gần đây hải tặc bên ngoài vương quốc quá càn rỡ, liên tục ra tay với thuyền buôn và thuyền vận chuyển hàng hoá.

Từ khi ngoại thương vương quốc Huyền Vũ hưng khởi, bọn hải tặc đã để mắt tới thuyền hàng.

Trong hai tháng này, chỉ riêng báo cáo sự kiện hải tặc tập kích đã vượt qua mười lăm, không có báo cáo còn nhiều hơn.

- Ta cũng muốn ‌ đi giết hải tặc.

Ngải Lỵ Na cảm thán nói.

- Ngươi có thể đi hỗ trợ, hẳn là Trinh Hoán sẽ rất vui lòng cho ngươi đi.

Ngôn Băng liếc mắt nhìn bạn thân một cái.

- Có đạo lý, tối nay ta đi hỏi một chút.

Ngải Lỵ Na ngây thơ nói.

Đã lâu lắm rồi cô không có ra nhiệm vụ, trong vương quốc Huyền Vũ có rất ít sự kiện ác tính, mỗi ngày cô chỉ có huấn luyện và dạy dỗ người mới.

Cô quay đầu lại hỏi:

- Ngươi đi không?

- Không đi, ta phải kèm cặp người mới.

Ngôn Băng lắc đầu.

- Được rồi, tối nay ta hỏi xem Ny Cát Sa có đi không.

Ngải Lỵ Na đáng tiếc nói.

- Có ai không, cứu với, có người cướp đồ!

Đột nhiên trước đó truyền đến một tiếng thét chói tai, Ngải Lỵ Na và Ngôn Băng liếc nhau, lập tức chạy về phía đầu đường.

Hai người vừa mới đến đầu đường thì thấy một bóng dáng nhảy lên thật cao, nhảy qua một bức tường vây rồi biến mất.

Cách đó không xa có một vị quý phụ ngã xuống đất, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ.

- Ngươi đuổi theo đi.

Ngải Lỵ Na nghiêm túc nói.

- Được rồi, chú ý an toàn.

Ngôn Băng bỏ lại một câu rồi chạy về phía bóng đen biến mất.

Ngải Lỵ Na đi về phía quý phụ, đỡ cô ta dậy rồi quan tâm hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

- Ta không sao, nhưng mà túi xách của ta bị cướp đi rồi.

Quý phụ ai thán một tiếng.

- Đã có người đuổi theo, ngươi thấy rõ dáng vẻ của kẻ cắp không?

Ngải Lỵ Na móc ra cuốn sổ tay dò hỏi.

- Không thấy rõ, hắn ta mang khăn che mặt, nhưng trên người có chút mùi hương.

Quý phụ nhớ lại đáp.

Ngải Lỵ Na cau mày hỏi tiếp:

- Hương thơm, là nữ nhân sao?

- Không biết, đối phương có sức lực rất lớn, hắn chỉ kéo một chút mà ta đã bị lôi đi một đoạn rồi.

Quý phụ nghĩ lại mà sợ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận