Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 385: Sẽ Bị Tức Giận Đến Phun Ra Cả Máu

Lão cố gắng khôi phục lại tâm trạng, nếu không tốc độ suy yếu của cơ thể sẽ tăng lên.
Áo Cách Tư Cách đứng tại chỗ hơn nửa giờ, sau đó mới xoay người trở về điện Thú Vương.
Lão phải chuẩn bị, không có Kỳ Lân, chỉ có thể dùng cơ thể của một hung thú khác.
May mà lão đã có phòng ngừa chu đáo đối với chuyện này, thuần dưỡng hai hung thú cấp năm.
Hai con hung thú cấp năm này chỉ có tám mươi phần trăm độ phù hợp với bước sóng linh hồn của hắn, miễn cưỡng có thể coi như là ký chủ chuyển kiếp linh hồn.
- Mục Lương…
Áo Cách Tư Cách càng nghĩ càng giận, lão đã đập hơn nửa đồ đạc trang trí trong điện Thú Vương.
Người thú tuần tra không nhịn được bước nhanh hơn, rời khỏi phạm vi điện Thú Vương, tránh cho bị cơn tức giận của Thú Vương lan đến.
Còn khoảng hai giờ nữa là mặt trời sẽ nhô lên.
Thành Huyền Vũ, bên trong cung điện Khu Vực Trung Ương, Mục Lương đang ở phòng làm việc viết những dòng cuối của sách Hỗn Độn.
Cót két !
Cửa phòng làm việc bị im lặng đẩy ra, Tiểu Mật bưng trà nóng đi vào phòng làm việc.
- Đại nhân Mục Lương, ngài phải sớm nghỉ ngơi một chút.
Tiểu Mật ôn nhu nói.
Đêm nay, đến phiên cô bé trực đêm, cách mỗi một giờ cô bé sẽ đưa trà nóng tới cho Mục Lương.
- Ta không buồn ngủ, ngươi có thể đi nghỉ ngơi.
Mục Lương ôn hòa nói.
Anh đang đợi đám Kỳ Lân trở về, lúc này hoàn toàn không có buồn ngủ.
- Ta cũng không buồn ngủ.
Tiểu Mật lắc đầu, cố nén xúc động muốn ngáp, yên lặng ôm khay chờ đợi.
Mục Lương nhấp một hớp trà nóng rồi lại tiếp tục vùi đầu viết.
Qua nửa giờ, anh đột nhiên ngẩng đầu lên.
- Trở về rồi.
Mục Lương nhếch miệng, đứng lên đi ra phía ngoài.
Tiểu Mật đang ngủ gật thì giật mình tỉnh giấc, đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu.
Mục Lương cười khẽ lắc đầu, rời khỏi phòng làm việc đi ra cung điện, ra chỗ bên ngoài quảng trường nhỏ.
- Du du !
Tiếng kêu của Ưng Lửa quanh quẩn ở trên không.
Mục Lương ngẩng đầu nhìn trời, giơ nắm tay lên, mở ra một lỗ hỗng lưu ly rất lớn để che chắn.
Ưng Lửa xuất hiện ở trên cao, giảm độ cao xuống, mang theo Nhện Quỷ Đỏ và Kỳ Lân trở về.
Nhện Quỷ Đỏ nhảy xuống từ phía sau Ưng Lửa, chân nhện uốn cong như mâu, hạ xuống đất dẫn tới lực phản chấn.
Ưng Lửa đáp xuống đất, thu cánh lại, nó mệt lả thả Kỳ Lân xuống.
- Các ngươi khổ cực rồi.
Mục Lương vỗ lên đầu Ưng Lửa và Nhện Quỷ Đỏ, đứt cho mỗi con 100 điểm tiến hóa vỗ béo cho chúng, tính là ban thưởng.
Nhện Quỷ Đỏ cảm thấy thoả mãn, trước khi rời đi còn thu lại tơ nhện trên người Kỳ Lân.
Ưng Lửa vỗ cánh bay đi, chỉ còn lại có Mục Lương và Kỳ Lân ở quảng trường nhỏ.
- Tiểu Tử, không sao chứ?
Mục Lương ngồi xổm người xuống, xoa nhẹ lên mắt Kỳ Lân.
- Gừ gừ !
Kỳ Lân yếu ớt kêu hai tiếng, vung vẩy đuôi biểu thị không có việc gì.
- Vẫn tốt, chỉ là mệt lả.
Mục Lương thở phào, anh hiểu ý Kỳ Lân muốn truyền đạt.
Ý nghĩ của anh hơi chuyển một chút, đút cho Kỳ Lân 500 điểm tiến hóa, để nó nhanh chóng khôi phục.
- Gào gào !
Cơ thể Kỳ Lân tản ra ánh sáng màu tím, sấm sét vờn ở xung quanh người nó, hơi thở yếu ớt dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Mục Lương đứng dậy, giơ tay lên phát động năng lực.
Dưới tay ngưng tụ ra lưu ly giống như một cái chén lớn bao phủ lấy Kỳ Lân ở bên trong, đề phòng tia điện màu tím bắn phá hư cung điện và cây cối.
- Nghỉ ngơi thật tốt.
Mục Lương cảm thán một tiếng.
Áo Cách Tư Cách có thể tức chết hay không?
Có thể việc này anh đã làm hơi quá rồi hay không?
Sắc mặt Mục Lương cổ quái.
Không mất tiền mà lại được một cao thủ cấp bảy, còn có một núi mỏ muối núi, Áo Cách Tư Cách sẽ bị tức giận đến phun ra cả máu.
Sáng sớm, dưới bầu trời màu xám, năm bóng người đón gió bay trên không trung.
Vù vù !
Hi Bối Kỳ đập cánh, đôi mắt màu đỏ rực có chút uể oải.
Hai cánh tay của cô còn ôm Mễ Á, đã bay được nửa ngày.
- Nếu không nghỉ ngơi một chút đi?
Bên tai Mễ Á là tiếng hít thở ngày càng lớn của cô gái Ma Cà Rồng.
- Ta muốn nghỉ ngơi một chút.
Chim ưng Lan Đế cũng trở nên có chút mệt mỏi.
- Tam Trưởng Lão, nghỉ ngơi được không?
Lỵ Lỵ ngồi ngay ngắn ở sau lưng Lan Đế, nghiêng đầu nhìn về phía Tam Trưởng Lão đang cưỡi gió phi hành.
- Đều mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi đi thôi.
Tam Trưởng Lão Ốc Đảo gật đầu một cái.
Cô vung tay lên, thay đổi hướng gió, gió đỡ cô hạ xuống đất.
Cô là Thức Tỉnh Giả nguyên tố gió cấp bảy, có thể cưỡi gió bay trên không, khống chế, tạo ra gió, thực lực rất mạnh.
Lan Đế đập cánh, cũng bắt đầu giảm độ cao xuống, theo Tam Trưởng Lão đáp xuống đất.
- Cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi.
Hi Bối Kỳ thở ra một hơi, mang theo Mễ Á hạ xuống đất.
Cô bé Ma Cà Rồng thu cánh lại, đôi mắt màu đỏ ngòm khôi phục thành màu vàng, sau đó đặt mông ngồi dưới đất, trì hoãn hơi thở của thần thể.
- Ăn một chút gì đi.
Tam Trưởng Lão ôn hoà nói.
Lần này, cô rời đi là làm người đại diện cho Ốc Đảo, đi điều tra tình hình trong thành Huyền Vũ, nhân tiện xem có thể triển khai quan hệ hợp tác hay không.
Ốc Đảo rất coi trọng thành Huyền Vũ, đặc biệt là cảm thấy hứng thú với phương pháp trồng trọt thực vật màu xanh, cho nên mới cần có người cấp bậc trưởng Lão dẫn đội tiến đến.
- Đến đây uống nước đi.
Mễ Á đưa ra ấm nước làm từ gỗ.
- Róc rách róc rách !
Hi Bối Kỳ đưa tay nhận lấy, không khách sáo lập tức uống hai hớp to.
- Thoải mái hơn rồi.
Cô chậm rãi thở ra một hơi, thể lực bị tiêu hao đang dần dần khôi phục.
- Sư phụ, ngươi cũng uống chút đi.
Mễ Á lại đưa ấm nước cho Tam Trưởng Lão.
Sau khi, cô ấy nhận lấy ấm nước, uống hai ngụm.
Tam Trưởng Lão đặt ấm nước xuống, giọng điệu ôn hoà hỏi:
- Mễ Á, rốt cuộc thành Huyền Vũ này ở đâu?
- Từ tin tức thám thính được ở thành Vạn Yêu, lúc thành Huyền Vũ rời đi có dán thông báo, chỗ tiếp theo đến là thành Dạ Nguyệt.
Mễ Á lạnh lùng nói.
Cô nói xong thì liếc nhìn Hi Bối Kỳ, thành Dạ Nguyệt chính là quê hương của cô bé Ma Cà Rồng.
Các cô nghỉ ngơi dưỡng sức ở Ốc Đảo năm ngày, chờ Tam Trưởng Lão xử lý xong công việc mới cùng nhau rời khỏi.
Sau đó các cô tới thành Phi Điểu, biết được sau khi thành Huyền Vũ rời đi, chỗ tiếp theo cần đến là thành Vạn Yêu.
Vì vậy, các cô tăng tốc độ gấp rút lên đường, lúc đến thành Vạn Yêu, các cô đã phát lại chậm một bước.
Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức ngắn ngủi, các cô chỉ có thể tiếp tục đuổi về hướng thành Dạ Nguyệt.
- Đừng nhìn ta, chờ đến thành Huyền Vũ, ta sẽ không đi ra ngoài.
Hi Bối Kỳ bĩu môi.
Cô có chút buồn bực, vì sao lại đúng lúc thành Huyền Vũ tới thành Dạ Nguyệt?
Cô bé Ma Cà Rồng không muốn trở về thành Dạ Nguyệt.
Cô hiểu rõ, chỉ cần trở về, về sau sẽ không có cách nào chạy ra ngoài.
- Vậy tốt nhất phải tăng thêm tốc độ, đuổi đến trước thành Dạ Nguyệt tìm thành Huyền Vũ.
Lỵ Lỵ đang bị gió thổi loạn mái tóc dài màu xanh sẫm.
- Kịp, tăng tốc độ một chút, có thể bắt kịp trước khi trời tối.
Tam Trưởng Lão ôn hòa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận