Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2599: Chuẩn Bị Cho Hội Đấu Giá

A Đạt Tư nhỏ giọng nói:

- Chị, ta cảm thấy căn nhà ở hai trăm năm mươi đồng đã rất tốt rồi.



- Ừm, vậy căn này nằm ở đâu thế?



Ni Khả Lâm gật đầu một cái, nhìn nhân viên với ánh mắt dò hỏi.

- Căn này à, ở Đường Đinh Thứ Ba.



Nữ nhân viên nhìn thoáng sách tranh rồi đáp.

Ni Khả Lâm chớp mắt:

- Đường Đinh Thứ Ba ở đâu?



Nhân viên này nghe vậy lấy ra bản đồ Chủ Thành, chỉ vào vị trí của Đường Đinh Thứ Ba.

- Không tính là quá xa.



Ni Khả Lâm suy nghĩ một chút.

Nhân viên cười hỏi:

- Cần ta dẫn các ngươi đi xem nhà không?



- Ưm, chúng ta muốn nhìn xem một chút, nếu không thành vấn đề thì sẽ mướn nó.



Ni Khả Lâm vội vàng gật đầu.

- Đi theo ta.



Nhân viên công vụ đứng lên, cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Ni Khả Lâm và A Đạt Tư vội vàng đuổi theo, ngồi lên xe thú chuyên dụng đi đến Đường Đinh Thứ Ba, bằng không đi bộ tới đó sẽ phải mất gần nửa giờ đồng hồ.

Mười phút sau, xe thú ngừng lại.

- Đến rồi.



Nhân viên bất động sản quen cửa quen nẻo dẫn hai chị em lên lầu, mở cửa nhà để hai người đi vào tham quan.

- Chị, nơi đây rất tốt.



A Đạt Tư chạy quanh một vòng, hai mắt sáng lấp lánh.

Ni Khả Lâm cũng rất hài lòng, nàng gật đầu đáp ứng:

- Ừm, ta muốn thuê nơi này.



- Được rồi, mời hai vị theo ta trở về ký hợp đồng thuê.



Nữ nhân viên mỉm cười gật đầu.

- Được.

Ni Khả Lâm gật đầu, cả ba lại lên xe thú hấp tấp trở lại văn phòng cho thuê phòng ốc.

Cung điện, Khu Vực Trung Ương.

Mễ Nặc nhẹ nhàng run rẩy tai thỏ, cô đang ngồi ở trong lòng Mục Lương, đầu hơi nghiêng sang một bên.

Mục Lương nhẹ nhàng nắm lỗ tai của cô, ôn hòa nhắc nhở:

- Ngồi yên nào, lỗ tai đừng nhúc nhích.



- Ồ, được rồi.



Mễ Nặc lên tiếng, khống chế lỗ tai của mình không run lên.

Mục Lương chăm chú cầm cây lấy ráy tai dài một khoảng mười lăm centimet cẩn thận từng li từng tí rửa sạch lỗ tai cho Mễ Nặc.

Ngày hôm nay, cô dậy từ rất sớm, mới rửa mặt xong đã cảm thấy lỗ tai rất ngứa, vươn tay móc móc cũng không khá hơn, vì vậy tới tìm Mục Lương.

- Lỗ tai của ngươi đã bao lâu không rửa sạch rồi?



Mục Lương cúi đầu hỏi.

- Ta chưa rửa sạch lần nào nha.



Mễ Nặc nhỏ giọng mở miệng.

Mục Lương hơi nhướng mày:

- Một lần cũng không có sao?



- Đúng rồi, cho nên là tai phải rửa sạch thường xuyên à?



Mễ Nặc đảo mắt một vòng, muốn thấy được mặt của Mục Lương.

Trước đây cô muốn sống sót đã rất khó khăn rồi, mỗi ngày lo liệu kiếm một miếng ăn hay nước uống đều gian nan như vậy, làm sao có thời gian nghĩ tới việc đi rửa sạch lỗ tai chứ, hơn nữa lại không có ai nói với nàng chuyện này.

Mục Lương chợt đổi giọng, nghiêm túc hù dọa:

- Chớ lộn xộn, bằng không coi chừng ta lỡ tay đâm thủng màng nhĩ của ngươi, khiến ngươi không nghe được gì nữa.



- Ồ….



Mễ Nặc bĩu môi, cảm nhận được hơi thở của Mục Lương phả vào trên mặt mình, có chút ngứa ngáy.

Anh kiên trì giải thích:

- Trong lỗ tai sẽ có ráy tai, để lâu sẽ không nghe âm thanh rõ được, cái này cần phải rửa sạch thường xuyên, như vậy mới khiến cơ thể khỏe mạnh được.



Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, ngây thơ nói:

- Thì ra là như vậy, nhưng ta không thể nhìn thấy lỗ tai của mình, làm sao rửa sạch bây giờ?

- Ta giúp ngươi, hoặc có thể gọi nhóm của Tiểu Tử.



Mục Lương ôn hòa nói.

- Vâng~~ "

Mễ Nặc kéo giọng đáp lại một tiếng.

Mục Lương nhẹ nhàng chuyển động cây lấy ráy tai, dọn dẹp sạch sẽ đồ bẩn và dầu trơn trong tai.

Cuối cùng, anh còn khống chế tơ nhện tiến vào tai của Mễ Nặc, hút sạch toàn bộ mảnh vụn rơi xuống.

- Xoay người lại nào.



Mục Lương vỗ nhẹ mặt của cô gái tai thỏ.

- Vâng ~~~ "

Mễ Nặc ngoan ngoãn lật người, mặt hướng vào cơ thể Mục Lương.

- Đừng lộn xộn.



Mục Lương lại căn dặn một câu, thận trọng dọn dẹp tai còn lại của Mễ Nặc.

- Mục Lương, hôm nay ngươi có kế hoạch gì không?



Mễ Nặc nỗ lực dời đi sự chú ý của mình.

Mục Lương thuận miệng đáp một câu:

- Ta muốn đi xây dựng Linh Điền tầng thứ ba.



- Cần ta giúp một tay không?



Mễ Nặc ngây thơ hỏi.

Khóe môi của anh cong lên, ôn hòa hỏi:

- Không cần đâu, hôm nay ngươi không cần đi Trường Học à?



- Ngày hôm nay không có tiết nha.



Mễ Nặc mềm mại nói.

Mục Lương suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:

- Vậy nếu hôm nay ngươi không có chuyện gì làm, vậy thì theo ta ra ngoài đi.



- Vâng~~~ "

Đôi mắt tròn xoe của Mễ Nặc lập tức sáng ngời.

Mục Lương thu hồi cây lấy ráy tai, bình thản nói:

- Được rồi, chúng ta đi ăn điểm tâm thôi.



- Được, ngươi cũng mau tới nha.



Mễ Nặc run run đôi tai lông nhung, cảm giác nghe rõ hơn rất nhiều, lỗ tai cũng trở nên thoải mái không ít.

- Ta biết rồi.



Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Lúc này, Mễ Nặc mới đẩy cửa thư phòng rời đi, tung tăng tới nhà ăn.

Nhóm tiểu hầu gái đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi gồm cháo bắp, sủi cảo áp chảo, trứng chiên, trứng luộc trong nước trà, bánh bao thịt, v.v….

- Mọi người buổi sáng tốt lành.



Mễ Nặc ngọt ngào chào hỏi.

An Kỳ ngoan ngoãn hành lễ:

- Chào buổi sáng, tiểu thư Mễ Nặc.



Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

- Hôm nay Tiểu Nặc thoạt nhìn rất vui vẻ, đã xảy ra chuyện gì tốt à?



- Không có nha.



Mễ Nặc nghiêng đầu, cười cong mắt đáp.

Cô chớp chớp đôi mắt màu lam, hỏi:

- Chị Thấm Lan, ngươi có phát hiện hôm nay ta có gì khác không?



- Có gì khác à…"

Nguyệt Thấm Lan cẩn thận quan sát cô gái tai thỏ từ đầu đến chân, trầm ngâm chốc lát, nói với giọng điệu không xác định:

- Xinh đẹp hơn?



- Ta vẫn luôn rất xinh đẹp nha.



Mễ Nặc bĩu môi.

Đôi mắt xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, lại dò hỏi lần nữa:

- Chẳng là ngươi mới trang điểm?



- Cái gì chứ, cho tới bây giờ ta vẫn chưa biết trang điểm đâu, ngươi đoán lại đi.



Mễ Nặc lắc đầu.

Mũi của Nguyệt Thấm Lan giật giật, không ngửi được mùi nước hoa trên người cô gái tai thỏ, cũng không có trang điểm, càng không có thay đổi kiểu tóc, rốt cuộc là có thứ gì khác?

Cô cười khổ một tiếng, nhìn cô gái tai thỏ nói:

- Ta không nhìn ra được, ngươi nói cho ta biết đi.



Mễ Nặc hất cằm lên, ngây thơ nói:

- Lỗ tai của ta đã được rửa sạch, là Mục Lương giúp ta nha!

- ... Ngươi nói khác nhau chính là cái này à?



Khóe mắt của Nguyệt Thấm Lan co giật.

- Đúng rồi.



Mễ Nặc gật đầu ngây thơ nói, tai thỏ còn lúc lắc qua lại.

Mễ Á không nhịn được cười nói:

- Tiểu Nặc, ngươi phải giơ tai lên cho chúng ta thấy chứ, nếu không thì làm sao mọi người biết được.



Cô ngồi một bên lắng nghe toàn bộ quá trình, suýt nữa không khỏi bật cười.

- Thì ra là vậy?



Mễ Nặc giơ tay dựng thẳng tai thỏ lông xù màu lam của mình lên cao, tai thỏ của cô đủ dài và mềm mại, cho nên bình thường hay cụp lại.

Nguyệt Thấm Lan dở khóc dở cười nói:

- Được rồi, ta đã thấy rồi, mau buông tai xuống đi.



Mễ Nặc cười khúc khích, lỗ tai nhẹ nhàng run lên sau đó khôi phục bình thường.

Mễ Á xoa tai em gái, nhẹ giọng hỏi:

- Ngày hôm nay ngươi có kế hoạch gì không?



Mễ Nặc cười tươi như hoa đáp:

- Hôm nay ta sẽ ra ngoài cùng với Mục Lương, hắn nói muốn đi xây dựng Linh Điền.

Bạn cần đăng nhập để bình luận