Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 722: Không Mạnh Mẽ Thì Chỉ Có Chết

Hộ vệ Trung Ương bước tới gần cửa chính Quân Doanh.

- Dừng lại!

Một tên binh sĩ hét lên, những người còn lại đồng loạt giơ nỏ quân dụng chĩa về phía người đi tới.

Gào ~~

Đàn Sói Mặt Trăng gào lên.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, cửa sổ bị mở ra.

- Mở cửa.

Giọng nói nhàn nhạt của Mục Lương vang lên.

- Là thành chủ đại nhân, mau mở cửa!

Thành Phòng Quân nghe vậy lập tức trở nên cung kính.

Trong xe, Nguyệt Thấm Lan thu hồi ánh mắt nhìn ra phía ngoài, nói suy đoán của mình:

- Có lẽ hắn là người mới.

- Không, Quân Doanh nên như vậy, khi chưa xác định thân phận của người đến thì cần phải cảnh giác.

Mục Lương bình tĩnh giải thích.

Quân Doanh là địa điểm quan trọng, cho dù là đối ngoại hay đối nội thì đều cần phải đặt cảnh giác lên hàng đầu.

- Ngươi nói đúng.

Nguyệt Thấm Lan chớp đôi mắt màu xanh lam.

Cánh cửa chính của Quân Doanh được mở ra, Sói Mặt Trăng kéo xe ngựa tiến vào trong.

- Dừng lại đi.

Giọng bình tĩnh của Mục Lương truyền ra.

- Dừng lại.

Diêu Nhi vội vàng hô một câu.

Nhóm Sói Mặt Trăng ngừng lại, tiểu hầu gái quay người mở cửa xe rồi cung kính đứng sang một bên.

Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan bước xuống xe, từ xa có thể nhìn thấy tân binh đang xếp hàng trong sân huấn luyện.

Cầm Vũ đang huấn luyện tân binh, lưu ý thấy nhóm người của Mục Lương tiến đến.

- Xếp hàng.

Cầm Vũ lạnh giọng hô một câu.

Ba......

Các tân binh vụng về xếp thành hàng, đội hình vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo, chiều cao không đồng đều.

Cầm Vũ cởi mũ giáp, đôi mắt màu xanh nhìn Mục Lương và những người khác tới gần.

Cô cung kính chào hỏi:

- Thành chủ đại nhân.

Mục Lương yên lặng gật đầu một cái, ánh mắt đen nhánh rơi xuống trên người ba ngàn tân binh.

- Thành chủ đại nhân......

Các tân binh lộ ra thần sắc mờ mịt.

Trong ba ngàn tân binh, có hơn bảy phần là dân chúng tới từ thành Sơn, bọn họ không quen biết Mục Lương, có thể nói là lạ lẫm.

Sự yên lặng chỉ kéo dài vài giây, sau đó từng tiếng bàn tán vang lên, các tân binh châu đầu ghé tai trò chuyện.

- Các ngươi chắc đã đọc quân kỷ quân quy rồi đúng không?

Đôi mắt màu đen của Mục Lương trở nên thâm thúy, giọng anh bình tĩnh truyền khắp toàn bộ sân huấn luyện.

Yên tĩnh, không có người trả lời, nhưng tiếng bàn tán đột nhiên nhỏ xuống rất nhiều.

Cầm Vũ há miệng, vào ngày đầu tiên tân binh tiến vào Quân Doanh thì mỗi người đã được phát một cuốn quân kỷ quân quy, cũng đã ra lệnh cho bọn hắn phải học thuộc lòng.

Mục Lương quay đầu nhìn Cầm Vũ, ánh mắt anh mang theo sự dò hỏi.

- Mọi người đã đọc qua.

Cầm Vũ nhẹ nhàng gật đầu.

- Rất tốt.

Mục Lương quay đầu nhìn về phía ba ngàn tân binh.

Ngay sau đó, anh tản ra khí thế của mình, uy áp làm cho người hít thở không thông bao phủ toàn bộ sân huấn luyện.

Mục Lương không hề khách khí, anh dùng khí thế của mình đè ngã toàn bộ ba ngàn tân binh toàn bộ, tất cả đều nằm ngổn ngang trên mặt đất.

- Đây là Quân Doanh! Lời nói, hành động và ăn ở đều có quy củ, không phải cho các ngươi tới đây để hưởng phúc!

Giọng nói của Mục Lương tràn đầy uy nghiêm vang lên bên tai ba ngàn tân binh, trực tiếp kích thích tinh thần của bọn họ.

Ách......

Ba ngàn tân binh xanh mặt, cả đám nằm rạp trên mặt đất cố gắng ngước mắt nhìn về phía Mục Lương.

- Nếu như ôm tâm thái tới chơi, ta khuyên các ngươi mau rời khỏi Quân Doanh đi, ở đây không thích hợp các ngươi.

Mục Lương đột nhiên bay lên không trung.

Anh thu hồi khí thế quanh thân, nếu không ba ngàn tân binh sẽ bị đè chết.

Khụ khụ......

Lúc này, các tân binh mới có thể hô hấp, cả đám lập tức ho khan kịch liệt.

- Tất cả đứng lên cho ta, xếp hàng!

Giọng nói uy nghiêm của Mục Lương lại vang lên lần nữa.

Các tân binh lảo đảo đứng lên, đáy mắt có hoảng sợ và hãi hùng.

Vào giờ phút này bọn hắn mới rõ ràng Quân Doanh không phải là nơi chơi đùa của trẻ con.

- Tại sao các ngươi lại tới đây làm binh sĩ?

Mục Lương hỏi với giọng điệu bình tĩnh.

- Ta muốn mạnh lên, sau này có thể giết nhiều Hư Quỷ để báo thù.

Một giọng nói rụt rè vang lên trong ba ngàn tân binh.

- Trở nên mạnh mẽ? Giết Hư Quỷ để báo thù?

Mục Lương lạnh lùng cười một tiếng, ngước mắt, hỏi ngược lại:

- Vậy dáng vẻ hiện giờ của các ngươi là muốn trở nên mạnh mẽ? Đây là thái độ muốn báo thù sao?

Yên tĩnh, không có ai đáp lại, hơn một nửa binh sĩ cúi đầu.

Anh nhàn nhạt nói:

- Ngay cả quân kỷ quân quy cơ bản nhất mà các ngươi còn không thể tuân thủ, ta không trông cậy vào việc các ngươi có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

-.....

Các tân binh muốn mở miệng phản bác, khuôn mặt họ kìm nén đến đỏ bừng nhưng mà lại không thể phản bác được câu nào.

- Ở thành Huyền Vũ, có nước miễn phí, đồ ăn phong phú, hoàn cảnh cuộc sống thoải mái, cho nên các ngươi nghĩ được ngày nào hay ngày ấy.

Mục Lương bình tĩnh nói suy nghĩ trong lòng của các tân binh.

- Ở Quân Doanh, quân kỷ quân quy là điều phải được tuân thủ, nếu làm không được, bây giờ có thể rời Quân Doanh.

Anh đáp xuống mặt đất, đứng trước Nguyệt Thấm Lan và Cầm Vũ.

- Xin lỗi, ta đã không thể làm một Phó quân trưởng hợp cách.

Cầm Vũ áy náy cúi đầu.

Mục Lương nhẹ giọng trấn an:

- Lúc này, chỉ mới bắt đầu thôi, ai cũng có lần thứ nhất, ngươi đừng nản chí.

Anh từng là lính đặc chủng, cũng từng ở vị trí tân binh cho nên rất rõ ràng tâm lý của những người này.

Khi Mục Lương đứng trước mặt thuộc hạ, khi nào nên uy nghiêm thì cần phải uy nghiêm.

Anh nhìn về phía ba ngàn tân binh, không có ai rời đi.

- Rất tốt.

Mục Lương hài lòng gật đầu, không uổng công hắn diễn thuyết.

Ba ngàn tân binh trước mắt anh, nói trắng ra vẫn là một đám người bình thường, nếu muốn bọn họ giống như Thành Phòng Quân của tam quan cứ điểm thì cần phải có thời gian.

Điều mà Mục Lương muốn làm chính là chậm rãi sửa đúng tâm thái của bọn họ.

Như vậy sau khi huấn luyện, các tân binh sẽ thành lập quan niệm phục tùng sự chỉ huy của thượng cấp, bảo vệ thành Huyền Vũ, vì ‘thành’ vì dân.

- Nếu cứ để cho bọn họ nhẹ nhàng thì đó chính là làm hại bọn họ.

Mục Lương nhìn Cầm Vũ, nghiêm túc gằn từng chữ:

- Gia tăng lượng huấn luyện, bọn họ muốn ra trận giết địch, sau này phải đối mặt với thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ, không trở nên mạnh mẽ thì chỉ có chết.

Cầm Vũ sững sờ một hồi, rất nhanh hiểu rõ ý của Mục Lương, chậm rãi gật đầu nói:

- Ta hiểu rồi.

……….

Phố Buôn Bán, bên trong Viện Ca Kịch.

Trên sân khấu, Tân Ny đang diễn ‘Cô bé lọ lem’.

Đoạn này là hoàng tử tìm thấy cô bé lọ lem, mang đôi giày thủy tinh vào chân nàng, cuối cùng cô bé lọ lem chung sống hạnh phúc cùng với hoàng tử.

- Thật tốt......

Trong phòng khách, Hắc Thủy lộ ra vẻ vui mừng.

Hắn rất hài lòng kết cục của cô bé lọ lem, quyết định lại đợi chút nữa đi xem lần hai.

Nhưng hôm nay sau khi kết thúc vở kịch, các diễn viên lại không có hạ màn.

Cộp cộp cộp......

Tuyết Cơ cầm loa đi lên sân khấu.

Phía sau cô còn có hai nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe nhỏ tới chính giữa sân khấu.

- Các vị khán giả, trước khi xem tiếp xin nghe ta nói vài câu.

Tuyết Cơ giơ loa lên.

Khán giả an tĩnh lại, chờ đợi Bách Biến Ma Nữ nói tiếp.

Tuyết Cơ mỉm cười nói:

- Sau ngày hôm nay thì thành Huyền Vũ sẽ rời đi thành Hắc Thủy, sau này muốn xem kịch vậy thì phải đợi lần sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận